24
Trong phòng bệnh, đêm rất sâu.
Anh chắc đã kiệt sức, vẫn nắm tay tôi, gục trên giường mà ngủ, nhưng lông mày vẫn cau chặt, ngủ chẳng yên.
Hệ thống trôi đến phía trên anh, phát ra ánh sáng dịu, chậm rãi rót vào mi tâm anh.
Tôi căng thẳng dõi theo.
Một lúc sau, mày anh khẽ giãn ra, hơi thở cũng dần ổn định.
Anh mơ thấy gì nhỉ?
Là tôi ;úc bé con, quấn cổ anh làm nũng?
Hay thời niên thiếu, hai anh em chen nhau ăn một miếng bánh?
Hay là quãng ngày giam cầm rối rắm ấy?
Hệ thống quay lại, ánh sáng ảm đạm: 【… Xong rồi. Tôi nói cậu sẽ về, bảo anh ấy phải ăn ngủ cho tốt.】
【Nguyên văn!】 Tôi gặng hỏi.
Nó lí nhí nhắc lại: 【Tôi nói… “Kỷ Hoài sẽ trở về, anh phải ăn uống ngủ nghỉ, nếu không cậu ấy về sẽ giận. Cậu ấy yêu anh.”】
Ba chữ cuối nó lắp bắp, nói rất nhỏ.
Tôi ngẩn người, cơn giận dồn nén vơi đi phần nào.
Xem ra nó cũng còn chút mắt nhìn.
Tôi ghé sát bên anh, cố dang tay ôm, áp môi gần kề:
“Anh, tin em đi. Đừng hận em nữa, hãy chờ em. Đợi em về, chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
“Đừng khóc nữa, tim em đau lắm.”