06
Khi Kỷ Thâm mở mắt lại, ban đầu là mơ hồ, sau đó là phẫn nộ và khó tin.
Anh phát hiện mình không mảnh vải che thân, cổ tay cổ chân bị xích sắt khóa chặt.
Mà tôi, cũng không mặc gì, đang ngồi trên eo bụng anh.
— Anh, anh tỉnh rồi.
— Kỷ Hoài! Cậu điên rồi? Xuống ngay!
Anh trai tôi kịch liệt giãy giụa, xích sắt loảng xoảng, cơ bắp căng chặt, gân xanh nổi đầy thái dương.
— Anh khó chịu lắm phải không? Anh đang bệnh đó.
Tôi đưa tay chạm trán nóng bỏng của anh, nhưng anh nghiêng đầu né tránh với vẻ chán ghét.
Đầu ngón tay chạm hụt, tim tôi cũng trống rỗng.
Tôi bóp cằm anh, nhét viên thuốc, ngậm một ngụm nước, cúi đầu chặn môi anh ép nuốt.
— Anh, nuốt xuống.
Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi chẳng có chút dịu dàng nào, nhưng tôi lại nghiện, không chịu rời.
— Cậu cho tôi uống cái gì?
— Anh nói xem?
— Cậu biết mình đang làm gì không? Xem tôi là cái gì? Không chiếm được Phương Duyệt thì lấy tôi làm trò? Ghê tởm, thật ghê tởm.
Tôi không muốn nghe, bởi tôi cũng chẳng thể giải thích nổi hành vi của mình.
Tôi hôn môi anh, anh nghiêng mặt né, môi tôi chỉ rơi xuống cổ anh.
— Anh, đừng hung dữ với em. — Tôi thì thầm bên tai, nước mắt rơi ướt mặt anh.
Anh trai tôi giãy giụa khựng lại một chốc, thở hổn hển, ánh mắt trống rỗng, sức lực yếu đi:
— …Kỷ Hoài, thuốc phát tác rồi, tự cậu chuốc lấy.
Chúng tôi đều vụng về.
Chỉ dựa vào chút hiểu biết rời rạc, động tác ngốc nghếch.
Rất đau.
Đau đến xé ruột gan.
Tôi sợ nghe anh mắng, sợ thấy ánh mắt căm ghét, chỉ dám cắn môi, nuốt hết tiếng rên đau.
Đau đớn của tôi dường như kích thích anh.
Anh trai tôi khàn giọng:
— Thả lỏng, đừng loạn động, vịn lấy tôi.
Sau đó, tất cả như mất kiểm soát.
Anh trai tôi bị sốt, tôi thật sự chỉ cho uống một viên hạ sốt.
Tôi không ngờ thuốc lại mạnh thế, khiến anh như biến thành người khác, không biết chán đủ.
Nhưng dần dần, tôi cũng thấy khoái cảm, trong chốc lát quên đi nỗi sợ sắp phải chia ly.
Tôi lơ đãng hỏi:
— Anh, vừa làm vừa gọi em là Tiểu Bảo được không?
Anh mím môi, mặc cho tôi ngả lên người.
Môi chạm nhau, tự nhiên lại hôn, tôi há miệng cho anh cắn mút.
— Anh, hôn em nữa đi.
Khoái cảm xen lẫn cay đắng, chúng tôi chìm vào mất kiểm soát, gắng chứng minh rằng mình vẫn là người thân mật nhất.
Anh hỏi:
— Cậu và Phương Duyệt từng ngủ chưa?
Mắt anh đỏ hoe, nghe ra có chút ấm ức.
Tôi hôn khóe môi anh, run rẩy ôm chặt:
— Chưa… chưa đâu. Anh nhẹ thôi.
Nghe xong, tôi không chắc anh có thả lỏng một chút.
Trong mơ hồ, tôi nghĩ: Hay là tôi đừng nhảy biển nữa, chết ngay trong vòng tay anh, cũng… tốt.
Trong quấn quýt mãnh liệt, chúng tôi thực sự hòa làm một.