Chương 11
Lâu lắm rồi tôi mới cùng Giang Tự rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Không đúng, phải nói là “chiến tranh một phía”.
Vì đối với Giang Tự, cậu ấy hẳn đang cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái lắm.
Tâm trạng buồn bực, tôi lững thững đi ngoài đường, một mình lang thang.
Đi ngang một quán bar, chẳng hiểu sao lại bước vào.
Tôi vốn chẳng có mấy bạn bè ở thế giới này, nên ngay cả uống rượu cũng phải lẻ loi.
Chống cằm, tôi hỏi hệ thống:
【Tôi còn sống được bao lâu nữa?】
Tiếng ồn ào xung quanh khiến hệ thống phải gào to vào tai tôi:
【Nhiều nhất là nửa tháng!】
Nửa tháng… sao?
Vậy lúc tôi chết, liệu có đau đớn lắm không?
Hệ thống như đoán được ý nghĩ trong đầu tôi:
【Cậu bị u não, giai đoạn sau khả năng cao sẽ hôn mê, co giật, thậm chí liệt toàn thân…】
【Dừng, dừng, dừng lại.】
【Tôi không muốn biết mình sẽ chết khó coi thế nào.】
Hệ thống im lặng một lát rồi nói:
【Thật ra tôi có một viên thuốc.】
【Ban đầu định để cho ký chủ dùng, nuốt vào sẽ chết trong yên ổn, không đau đớn, thoát khỏi cốt truyện. Nhưng ký chủ đó chọn ở lại thế giới trước rồi.】
【Giờ nhìn cậu thảm quá, coi như tôi cho cậu dùng.】
Tôi uống một hớp rượu, khẽ cười:
【Cậu thấy tôi đáng thương? Không phải tôi rất tệ sao? Dù có đau đớn mà chết, cũng là đáng đời.】
Hệ thống nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu:
【Tôi thấy… cậu cũng có chút đáng thương.】
Cuối cùng, tôi đồng ý nhận lòng tốt của hệ thống.
Chờ một ngày đẹp trời, nuốt viên thuốc, bình yên mà đi.
Dù sao, với mức độ Giang Tự ghét tôi, chắc đến lúc biết tôi chết, cậu cũng đã lấy vợ sinh con, ngồi trên đỉnh cao nhà họ Lâm rồi.
Thế thì tôi còn bận tâm gì nữa?
Chỉ là, trước khi chết… có lẽ tôi nên cho Giang Tự biết sự thật.