Chương 22
Những ngày kế tiếp, tôi cùng hệ thống gần như không rời bước khỏi Giang Tự.
Cốt truyện dường như trở lại quỹ đạo.
Cậu bắt đầu nhận dạy dỗ từ gia đình, học đủ mọi thứ.
Tôi biết, Giang Tự thích vẽ.
Nhưng giờ, ngoài những môn nghệ thuật đơn giản, phần lớn thời gian cậu phải tiếp xúc với những kiến thức khô khan như tài chính, quản trị.
Điều đáng sợ là, dù khó đến mấy, cậu vẫn học rất nhanh.
Ngoài giờ học, Giang Tự còn phải theo cha đi xã giao.
Tập uống rượu.
Tập cười nói với người xa lạ.
Tập võ, tập nhạc cụ.
Từng bước, từng bước một, Giang Tự đang trưởng thành.
Nhưng trong mắt tôi, tất cả chỉ là sự vắt kiệt.
Cậu ấy rất mệt.
Mỗi ngày đều không hề có chút vui vẻ nào.
“Tệ thật…”
“Tại sao họ đối xử với cậu còn tệ hơn cả khi ở cạnh tôi?”
Một lần, sau bữa tiệc rượu, Giang Tự nôn thốc nôn tháo trong nhà tắm.
Khuôn mặt trắng bệch, tóc mái dính đầy mồ hôi.
Tôi ngồi xổm bên cạnh, nhìn mà thấy tim thắt lại:
“Nếu thế này… chẳng thà trả cậu lại cho tôi còn hơn.”
Giang Tự lau mặt, ngẩng đầu.
Trong gương, ánh mắt cậu bỗng lướt qua, khiến tôi có cảm giác như hai ánh nhìn giao nhau trong thoáng chốc.
Ngay lúc ấy, điện thoại trên bệ bồn rửa vang lên “ting” một tiếng.
Tin nhắn mới.
[Con trai, mai mẹ sắp xếp buổi gặp mặt với tiểu thư Họ Hoắc. Nhớ nghỉ sớm.]
Tiểu thư họ Hoắc… chính là nữ chính trong sách, cũng là người Giang Tự thích.
Cậu ấy… có vui không?
Chắc chắn phải vui chứ.
Tôi bất giác thấy ngực mình như bị bóp chặt, đau nhói.
Ừ, chắc chắn cậu ấy sẽ vui.