Chương 24
Từ trong bệnh viện tỉnh lại, Giang Tự nằm một mình trên chiếc giường trắng lạnh.
Nửa gương mặt phải được quấn băng thật dày, chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp cùng đôi mắt u ám.
Cha mẹ đều không có ở đây.
Rõ ràng miệng họ luôn nói yêu thương cậu nhất, nhưng khi cậu bị thương thì lại tránh như tránh dịch bệnh.
Tôi ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn cậu, lòng nghẹn lại:
“Họ nuôi cậu tệ quá… còn chẳng bằng để tôi nuôi.”
“Tuy rằng đôi khi tôi cũng ép cậu làm vài việc cậu không muốn, nhưng phần lớn thời gian, tôi vẫn đối xử với cậu không tệ… đúng không?”
Nghĩ đến đó, chính tôi cũng bật cười khổ.
Không cần so với ai, trong hàng ngũ “kẻ xấu” tôi chắc cũng chẳng thể tự nâng mình lên.
“Lâm Ý Nhiên.”
Đột ngột, Giang Tự gọi tên tôi.
Tôi giật mình, gần như tưởng rằng cậu thật sự nhìn thấy tôi.
Nhưng đôi mắt kia chỉ nhìn trân trân lên trần nhà, như đang nói chuyện với không khí.
“Trên đời nhiều người như vậy…”
“Quả nhiên, người tôi ghét nhất vẫn là cậu.”
Tim tôi chợt siết lại, mũi cay xè.
“Tôi biết mà… đâu cần cậu phải nói ra nữa.”
“Cậu hại tôi thành ra thế này.”
“Cậu bỏ mặc tôi một mình, chạy đi tìm chỗ thanh tịnh.”
“Lâm Ý Nhiên, tôi hận cậu.”
Xin lỗi.
Trong lòng tôi chỉ có thể thì thầm hai chữ ấy.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi…
Giang Tự khép mắt, giọng thấp đến gần như nín thở:
“Nhưng nếu cậu quay về…”
“Tôi sẽ tha thứ cho cậu.”