Phản Diện Vạn Người Ghét Và Nhân Vật Chính HE Rồi

Chap 7

Chương 7

Từ đó trở đi, tôi bỏ mặc công việc ở tập đoàn Lâm thị, ngày ngày chỉ bám lấy Giang Tự ở nhà.

Cậu thấy tôi phiền đến mức khó chịu, hận không thể một ngày ngủ liền hai mươi bốn tiếng để khỏi phải nhìn mặt tôi.

Còn tôi thì mặt dày vô đối.

Cậu không muốn để ý đến tôi, không chịu nói chuyện với tôi, tôi lại cứ dính lấy, hôn cậu, chạm cậu.

Xem phim thì tôi chen vào lòng cậu.

Đi ngủ thì quấn cậu như bạch tuộc.

Trên người không dính đầy mùi của cậu, tôi tuyệt đối không chịu yên.

Đùa sao, tôi sống chẳng còn được bao lâu, thì việc được gần gũi với người mình thích nhiều thêm một chút có gì sai?

Hệ thống nhìn mà cạn lời, chỉ vào Giang Tự rồi lại chỉ tôi:

【Anh bạn, nhìn đi, rõ ràng cậu ta cực kỳ ghét cậu đấy.】

【Tôi đi qua bao thế giới rồi, cậu là người đầu tiên biến “nhiệt mặt dán mông lạnh” thành hành vi cụ thể như vậy.】

Tôi nghiến răng ken két.

【Im miệng!】

Khốn kiếp, chẳng lẽ tôi không biết Giang Tự ghét tôi sao...

“Lâm Ý Nhiên.”

Tôi ngẩng lên, Giang Tự đang lạnh lùng nhìn tôi.

“Cậu không cần đi làm à?”

“Tôi không cần đâu.” Tôi cười toe toét lại gần, “Tôi là người có tiền mà. Cậu chiều tôi chút, tôi bao cậu vàng đầy rương.”

Không hiểu sao câu nói đó lại đâm trúng chỗ nào của Giang Tự.

Cậu bỗng nhiên mạnh tay đẩy tôi một cái.

Không kịp phòng bị, tôi ngã khỏi giường, đầu đập vào góc tủ đầu giường.

Một cơn choáng váng dữ dội ập tới, kèm theo cơn đau xé óc.

“Khốn...”

Tôi ôm trán, nhăn nhó.

Giang Tự thoáng hoảng, cúi người kiểm tra.

“Lâm Ý Nhiên, cậu…”

Nhưng khi vạch tay tôi ra, thấy da không hề trầy xước, thần sắc cậu lập tức trở lại lạnh lẽo, giọng mỉa mai:

“Đừng giả vờ nữa.”

Mẹ kiếp.

Rõ ràng tôi là bị thương bên trong chứ không phải ngoài da.

Thật đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

back top