Chương 9
Tôi giật lấy điều khiển, tắt phụt TV.
Nhưng vẫn chưa hả giận, tôi ném mạnh điều khiển xuống đất.
Các linh kiện văng tung tóe.
Giang Tự chỉ ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn tôi nổi điên.
“Sao thế? Hoắc Tân Nguyệt trở về, cậu vui lắm à?”
“Tôi nói thật, cậu có thể làm gì đây? Cậu cũng chẳng thể gặp cô ta. Cậu bị tôi nhốt ở đây, đến cả tự do còn không có.”
“Tôi ngủ với cậu lâu như vậy rồi, cậu còn dám mơ tưởng người ta? Cậu xứng sao?”
Giang Tự lạnh giọng cắt ngang:
“Lâm Ý Nhiên, đừng phát điên nữa.”
Đáng chết.
Đáng chết.
Lòng tôi dậy lên cơn ghen dữ dội.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này Giang Tự thoát ra ngoài, sẽ cùng người mình yêu kết thành đôi, còn thi thể tôi vứt xó chẳng ai thèm ngó tới...
Tôi đã ghen đến mức không muốn thả cậu đi nữa.
Nhưng...
Nhưng phải làm sao đây?
Tôi sắp chết rồi.