"Các ngươi dám! Trịnh Bắc, nếu con dám, ta sẽ thay cha con đánh gãy chân con!"
Tứ thúc đột nhiên xuất hiện ở cửa, tức giận gõ chiếc tẩu thuốc trên tay, mắt trợn tròn.
"Con có xứng đáng với tổ tiên nhà họ Trịnh không? Cha con chỉ có một đứa con trai duy nhất là con, con muốn chọc tức cha mẹ con đến c.h.ế.t sao!"
"Ta thấy con cần phải suy nghĩ lại cho thật kỹ, người đâu, xử gia pháp!"
Người hầu tiến lên muốn bắt tôi, nhưng tôi dùng ánh mắt ngăn lại, họ nhìn nhau đứng im tại chỗ.
"Nếu con dám chống đối, thằng nhóc này cũng bị liên lụy."
Người hầu nhanh tay đã tóm được Hứa Thanh, ấn anh xuống đất, tôi nghe thấy tiếng đầu gối anh đập mạnh xuống đất.
Tôi lườm mấy tên người hầu, nghiến răng.
Hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại:
"Tứ thúc, đây là chuyện riêng của con, cũng là lựa chọn của con và không liên quan đến người khác, con sẽ đi cùng mọi người, thả anh ấy ra."
Dưới ánh mắt của Tứ thúc, họ buông Hứa Thanh ra.
Tôi tiến lên xoa đầu gối cho anh, đỡ anh dậy:
"Đau không?"
Anh mím môi lắc đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ lo lắng.
Tôi bóp nhẹ lòng bàn tay anh:
"Đừng sợ, chờ tôi."
Trên đường đến nhà thờ tổ, Tứ thúc liên tục khuyên nhủ tôi:
"Tiểu Bắc, không phải Tứ thúc cố tình chia rẽ uyên ương, nếu con thích là một cô gái, dù không môn đăng hộ đối, nhà họ Trịnh nhắm mắt làm ngơ cũng sẽ không nói gì."
"Nhưng đó là đàn ông, chưa nói đến chuyện nối dõi tông đường, chỉ riêng lời đàm tiếu cũng đủ nhấn chìm các con."
"Hơn nữa, con có thể đảm bảo cả đời chỉ thích anh ta không? Nếu sau này con không thích anh ta nữa, tình cảnh của anh ta chỉ khó khăn hơn con nghĩ thôi."
Tôi không phản bác lời ông, tôi biết ông có nỗi lo của ông, nhưng tôi cũng có sự kiên định của mình.
"Tứ thúc, lòng con đã quyết."
Thời gian sẽ chứng minh tôi yêu anh.
Tứ thúc tức đến nói lắp bắp:
"Con, con, nghịch tử!"
Đến nhà thờ tổ, tôi tự giác quỳ trước mặt tổ tiên, dập đầu vài cái.
Tứ thúc thấy tôi vẫn không chịu từ bỏ, cầm lấy chiếc roi tẩm nước muối quất từng roi thật mạnh vào lưng tôi.
Cơn đau bỏng rát khiến toàn thân tôi căng cứng, đau đến trán lấm tấm mồ hôi, tôi cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Chỉ cần nghĩ đến sự lo lắng của Hứa Thanh dành cho tôi, tôi liền thấy mọi thứ đều đáng giá.
Cuối cùng, Tứ thúc thấy tôi vẫn không chịu hối cải, tức giận vứt roi rồi bỏ đi.
Sau khi bước ra khỏi nhà thờ tổ, tôi bật cười khẽ.
Sau khi xử lý xong vết thương ở lưng, tôi mới đi tìm Hứa Thanh.
Thấy tôi, Hứa Thanh vội vàng hỏi tôi có sao không, có bị thương không.
Tôi quay một vòng trước mặt anh, gãi gãi mũi anh: "Không sao, Tứ thúc tôi cứng đầu không bằng tôi."
Anh đột nhiên lao vào lòng tôi, hôn lên môi tôi một cách lộn xộn, có chút thô lỗ và không thể từ chối.
Nụ hôn của anh như một liều thuốc giảm đau, ngay lập tức xoa dịu cơn đau của tôi.
Anh hiếm khi chủ động như vậy, tôi sao có thể bỏ lỡ, tôi hôn đến khi anh không thở nổi, toàn thân mềm nhũn trong lòng tôi, mặt đỏ bừng, đuôi mắt còn vương nước mắt, tôi mới hài lòng buông anh ra.
Ánh mắt chạm nhau đều tóe ra tia lửa.
Tôi chỉ cảm thấy khô khát, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh mới có thể giải tỏa được sự nóng bỏng của mình.
Tôi bế anh lên, bước đi chậm rãi, từng bước từng bước tiến về phía giường của anh, cho anh đủ thời gian để chống cự.
Nhưng anh không làm vậy, anh vùi đầu vào lòng tôi không nói một lời.
Tôi từ từ cởi từng chiếc cúc áo của anh, anh thẹn thùng quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào tôi, vành tai đỏ ửng.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên cổ anh, nhìn thẳng vào phản ứng của anh.
Hứa Thanh run lên, tiếng rên rỉ bật ra, anh vô thức nhìn tôi, nhận ra mình đã phát ra tiếng gì, anh lập tức mím chặt môi.
Tôi khẽ cười, khàn giọng nói bên tai anh:
"Tôi rất thích, anh cứ gọi nhiều vào có được không?"
Anh tức giận cắn một cái vào cổ tôi, dùng sức xé áo tôi.
Vết thương ở lưng bị chạm vào, tôi hít một hơi lạnh.
Hứa Thanh nhận ra điều bất thường, cởi áo tôi ra và nhìn thấy vết thương trên lưng tôi, vết thương đã được băng bó lại nhưng vẫn rỉ máu.
Anh nhíu chặt mày, mắt đỏ hoe, mím môi không nói một lời.
Tôi kéo Hứa Thanh vào lòng, gục đầu lên vai anh và nhẹ giọng nói:
"Không đau, thật sự đấy, chỉ là nhìn có vẻ đáng sợ thôi."