Phận Làm Kép Hát, Làm Sao Ta Dám Mơ Cao Sang

Chương 9

Sau vài ngày vất vả đi lại, tôi đã tìm được địa điểm sau khi đi qua rất nhiều con hẻm, tôi sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, tôi mới vươn tay đẩy cửa căn nhà nhỏ, nhìn vào trong, nó hẹp và nhỏ, không khí tràn ngập mùi thuốc.

Điều khó chấp nhận hơn là mẹ tôi với khuôn mặt trắng bệch, sưng phù nhưng cơ thể gầy gò, không còn chút nào dáng vẻ của một người chủ gia đình ngày xưa.

Một cơn ho dữ dội kéo tôi về thực tại, tay tôi run rẩy rót một bát nước đưa đến miệng mẹ, nghẹn đắng trong cổ họng.

Mẹ tôi tinh thần mơ màng, thấy tôi, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện.

"Mẹ..."

Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, trong đầu tôi tràn ngập suy nghĩ.

Tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn tôi dự đoán.

Sự phức tạp trong chuyện này, một gia tộc lớn như nhà họ Trịnh cũng có thể rơi vào tình cảnh này, có thể thấy mối nguy hiểm đằng sau lớn đến mức nào.

Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là chăm sóc mẹ và tìm kiếm tung tích của cha, những việc khác chỉ có thể từ từ.

Trên người tôi như bị đè nặng ngàn cân, rất áp lực nhưng tôi chỉ có thể đứng dậy.

Ngước nhìn bầu trời, bầu trời u ám.

Ngày này, cuối cùng cũng đến.

...

Thời gian chớp mắt đã trôi qua nửa năm.

Sức khỏe của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, không còn nằm liệt giường, ngày thường cũng có thể xuống giường đi lại, còn về cha, vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Nhìn tình hình hiện tại, tôi định vài ngày nữa sẽ đưa mẹ trở về, gần đây mọi thứ ngày càng trở nên bất ổn.

Tôi sẽ ở lại đây tiếp tục tìm kiếm tung tích của cha.

Vừa buông bút xuống, mẹ đã lên tiếng:

"Lại nhớ cậu ấy sao?"

Tay tôi khựng lại.

Chiếc hộp bên cạnh đã đầy ắp thư.

Tôi bỏ thư vào phong bì, rồi đặt vào hộp.

Mỗi khi nhớ anh, tôi lại viết một bức thư, thì ra nỗi nhớ dành cho anh đã sắp tràn ra ngoài rồi.

Không biết tình hình của anh bên đó thế nào, sống có tốt không, Thẩm Vị có chăm sóc anh tốt không.

...

Thời gian chớp mắt lại trôi qua một tháng.

Người đi trên đường ngày càng ít, không khí ngày càng nghiêm trọng, đâu đâu cũng thấy binh lính gác.

Tôi cầm bức thư vừa lấy về, là Thẩm Vị gửi đến.

Anh ta nói với tôi rằng mẹ tôi bên đó đều ổn cả, bảo tôi yên tâm, và phải tự bảo trọng.

Khi tôi nhét thư vào lại phong bì thì phát hiện bên trong còn có một bức thư không có tên, khoảnh khắc đó tim tôi như ngừng đập.

Cầm trên tay do dự rất lâu, tôi nín thở cẩn thận mở ra, là những câu thơ quen thuộc.

Khi tuổi tác làm cho m.á.u lạnh, khi niềm vui đã qua.

Thời gian trôi đi như đôi cánh chim bồ câu.

Tuy nhiên, ký ức sâu sắc nhất vẫn sẽ còn mãi.

Ký ức ngọt ngào nhất của chúng ta, nụ hôn đầu tiên ấy.

Trái tim đã ngừng đập nửa nhịp, lúc này đột nhiên đập thình thịch.

Tôi đọc đi đọc lại vài lần, nước mắt trào ra, anh... đã hồi đáp rồi.

Đây là bức thư tôi nhờ Thẩm Vị đưa cho Hứa Thanh vào ngày tôi rời đi, bên trong có bài thơ 'Nụ hôn đầu tiên' của Byron, bản tiếng Anh.

When age chills the blood, when our pleasures are past.

For years fleet away with the wings of the dove.

The dearest remembrance will still be the last.

Our sweetest memorial the first kiss of love.

Trong lòng tôi như có mật ong tan chảy, ngọt ngào làm sao.

Anh yêu tôi!

Cuối cùng tôi đã đợi được đến ngày này!

Đột nhiên xung quanh trở nên hỗn loạn, tiếng la hét mất kiểm soát vang lên không ngừng.

Không ổn rồi!

Tôi lách mình vào một góc, vừa thở phào nhẹ nhõm thì lưng tôi đau nhói, hình như có thứ gì đó đ.â.m xuyên qua lưng tôi và b.ắ.n ra từ lồng ngực.

Ánh mắt tôi hạ xuống, trên n.g.ự.c có một lỗ máu, m.á.u toàn thân như đang chảy ngược, trước mắt tôi tối sầm.

Tôi ôm ngực, quỳ xuống vô lực, cố gắng hết sức nắm chặt lá thư trong tay không để nó bay đi.

Trước khi nhắm mắt, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

A Thanh của tôi, anh ấy phải làm sao đây...

 

 

back top