13
Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi tỉnh lại, Trì Thanh đang nằm bên cạnh.
Tôi nhớ ra rồi.
Hôm qua nhà bếp bị nổ.
Sau khi dọn dẹp xong mọi người đều rất mệt.
Chiếc giường mà Trì Thanh nằm bị mối mọt ăn hỏng, nên cậu ta đành phải chen chúc với tôi.
Ánh mắt tôi lướt qua người đàn ông đang say ngủ.
Tư thế ngủ của cậu ta rất ngay ngắn.
Nằm ngửa, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng.
Tôi xoa xoa thái dương hơi đau.
Bật điện thoại lên.
Có vô số cuộc gọi nhỡ từ Liên Ngọc.
“Anh đi đâu rồi?”
“Anh muốn bỏ rơi tôi sao? Giống như bố mẹ tôi vậy.”
“Lâm Nhượng, làm ơn, chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi luôn chờ anh.”
Tôi thở dài.
Tôi vẫn không thể từ chối lời cầu xin của Liên Ngọc.
Tôi khoác áo khoác, nhẹ nhàng bước ra ban công, gọi lại cho Liên Ngọc.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy.
Múi giờ không giống nhau.
Lẽ nào cậu ta vẫn luôn đợi?
“Alo? Liên Ngọc.”
Bên kia tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ, tôi đành phải lên tiếng: “Em tìm tôi?”
“Ừ.”
Giọng nói nghèn nghẹt.
Không biết có phải Liên Ngọc đã khóc rồi không.
“Tôi vừa mới làm việc xong, điện thoại để chế độ im lặng, bây giờ mới tỉnh ngủ.” Tôi vô thức giải thích tại sao bây giờ mới trả lời tin nhắn.
Rồi tôi nghe Liên Ngọc nói với giọng khàn khàn: “Tôi cứ tưởng anh sẽ không thèm quan tâm đến tôi nữa.”
Tôi cười: “Làm gì có chuyện đó.”
Tôi và Liên Ngọc cũng chưa đến mức không nhìn mặt nhau.
Dù có quá đáng đến đâu, thì cũng là cậu ta không gặp tôi nữa.
“Anh ra nước ngoài rồi.”
Liên Ngọc nói.
Tôi không ngạc nhiên, với năng lực của Liên Ngọc hiện tại, việc tra ra hành tung của tôi là chuyện bình thường: “Đúng vậy, vì công việc.”
Liên Ngọc im lặng một lát.
Cậu ta hỏi: “Tôi còn có thể đợi anh quay về không?”
Không phải “Tôi có thể đến tìm anh không?”.
Tôi im lặng.
Tôi không ngờ, cậu ta sẽ nói như vậy.
Câu nói này khiến cậu ta trở nên khác biệt với chàng trai đã từng nói tôi không còn trẻ nữa.
Trái tim của người trẻ rất năng động.
Tôi đã không thể nhìn rõ, rốt cuộc cậu ta muốn gì.
Tại sao cậu ta lại đợi tôi.
Tại sao lại nói ra những câu nửa vời dễ khiến người ta hy vọng trở lại, trong khi tôi sắp hết hy vọng rồi?
Rốt cuộc cậu ta muốn gì?
Tôi bối rối không hiểu.
Tôi lại muốn nhìn vào đôi mắt đó của cậu ta.
Muốn đọc được một điều gì đó từ trong đó.
Nhưng bây giờ chúng tôi cách nhau quá xa.
Chỉ có thể đối diện với chiếc điện thoại lạnh lẽo.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng nói mang theo nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Thôi đi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi còn chưa nghe được câu trả lời của Liên Ngọc.
Tôi đã nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Trì Thanh.
Tôi nói không có gì.
Nhìn lại điện thoại, thấy cuộc gọi đã bị ngắt.
Có lẽ đây là cuộc gọi cuối cùng của chúng tôi trong đời này.
Sự đau đớn đến thấu tim gan khi xưa bây giờ chỉ còn lại sự ngứa ngáy nhàn nhạt.
Tôi cười khổ lắc đầu.