Quan Hệ Bao Nuôi Đã Quá Hạn

Chap 8

 

8

Liên Ngọc không nhắn tin lại.

Đúng như tôi dự đoán.

Nhưng tôi vẫn có chút hụt hẫng.

Con người ta, đôi khi càng lớn tuổi càng trở nên ủy mị.

Tôi đã nộp đơn xin chuyển dự án cho sếp.

Sếp khuyên tôi vài lần, thấy thái độ của tôi kiên quyết, đành bất đắc dĩ đồng ý.

Tôi đã chuyển gần hai phần ba tài sản của mình cho Liên Ngọc.

Căn nhà mà chúng tôi đã sống cùng nhau.

Và một lá thư xin lỗi.

Những thứ này được niêm phong trong một phong bì, sẽ được đưa đến tay Liên Ngọc sau khi tôi rời đi.

Tôi chỉ giữ lại một bức ảnh vừa mới in ra.

Liên Ngọc mặc áo hoodie, vẻ mặt có chút bướng bỉnh.

Nếu tôi không làm như vậy, có lẽ cậu ta đã sống vui vẻ hơn.

Tôi nhét bức ảnh vào ngăn ví, vùi đầu vào công việc.

“Anh Lâm, chào buổi sáng~”

“Anh Lâm hôm nay đến sớm vậy.”

“Hôm qua không phải anh Lâm trực à?”

Các đồng nghiệp lần lượt đến đơn vị, tíu tít chào hỏi tôi.

Tôi phân tâm một chút, nhìn thấy hai cô gái trong phòng ban đang xúm lại thì thầm.

Vốn định tiếp tục làm việc, nhưng ánh mắt của họ quá rõ ràng, cứ liếc nhìn về phía tôi.

Tôi bất đắc dĩ tháo kính, hỏi họ: “Có chuyện gì à?”

“Anh Lâm, anh thật sự gần 35 tuổi rồi sao? Sao không thể nhìn ra được chút nào vậy.”

Cô gái hỏi.

“Có sao, tôi thấy mình rất rõ ràng là một người đàn ông trung niên rồi.” Tôi nói.

“Đâu có, nếu không phải trên bảng sinh nhật có ghi, chúng em đã nghĩ anh mới hơn hai mươi tuổi rồi.”

Tôi nhớ ra thẻ cá nhân của những nhân viên sắp đến sinh nhật sẽ được dán lên bảng sinh nhật của công ty, chắc là họ đã nhìn thấy ngày tháng năm sinh của tôi.

Cô gái vỗ tay: “Ferrari đúng là Ferrari, anh Lâm, anh có người yêu chưa? Chắc là có rồi, hay là kết hôn rồi?”

Mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng chắc đó là một lời khen.

Tôi hiếm khi nhận được lời khen thẳng thắn như vậy, mặt tôi không tự chủ được mà đỏ lên.

Nghe thấy câu hỏi của cô ấy, tôi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Liên Ngọc, rồi khẽ nói: “Chưa.”

Mối quan hệ phức tạp bắt đầu từ khi cậu ta mười tám tuổi, nên kết thúc khi cậu ta hai mươi tám tuổi.

“Ái chà— chưa có người yêu ạ?”

“Anh ơi, anh thích nam hay nữ, thích kiểu người như thế nào?”

Sự nhiệt tình của các cô gái ập đến, khiến tôi có chút bối rối.

“Hai đứa, giờ làm việc thì làm việc cho đàng hoàng, không biết sếp của các cậu ngại à?”

Lời của sếp giống như tiếng nhạc thiên đàng, giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử.

Tôi nhìn sếp với vẻ biết ơn.

Sếp giơ tệp tài liệu trong tay, ra hiệu cho tôi đi theo anh ấy.

 

back top