~ Đau tim ~
Quý Dã được ôm thẳng một mạch trở về.
Cậu hiếm khi quẫn bách như vậy, về đến nhà, không biết làm gì mới tốt, thấy gương mặt lạnh nhạt của Lục Chi Hoài thì vươn tay, vò đầu Lục Chi Hoài thành cái tổ quạ.
Lục Chi Hoài cúi đầu để cậu chơi chứ không hề nổi giận, hắn vừa trở về, vẫn còn một mớ công việc chưa xử lý, đặt Quý Dã lên ghế sofa, bản thân thì lên lầu rồi trở xuống, trong tay có thêm hai cái áo.
Quý Dã ngồi trên sofa nhìn hắn, sau khi cởi quân trang xuống, gương mặt của Lục Chi Hoài cũng ôn hòa hơn đôi chút, thanh niên bước thẳng xuống từng bậc thang, mạnh mẽ, tuấn mỹ, tài năng rõ rệt. Đẹp như một lưỡi dao cắt ngang gió tuyết trong mùa đông khắc nghiệt.
Quý Dã nhìn hắn đi tới, hơi nghiêng đầu, cảm giác tay được nâng lên.
Lúc còn nghiên cứu kỹ thuật mô phỏng sự sống, việc đột ngột bị gọi đi là chuyện bình thường, thường xuyên không phân rõ ngày đêm, để cho thuận tiện, ở căn cứ Quý Dã thường sẽ mặc một chiếc áo khoác trắng lớn.
Bản thân cậu không cảm thấy lạnh, nhưng Lục Chi Hoài vẫn luôn để ý.
Trong tay hắn cầm một chiếc áo lớn mặc cho Quý Dã, mi cụp xuống, cầm lấy tay Quý Dã, nhưng lại cảm thấy đặt ở đâu cũng không thích hợp, cuối cùng bước lên trước dứt khoát đặt lên cổ của mình.
Hắn không cảm thấy lạnh chút nào, nửa quỳ trên ghế sofa mặc áo cho Quý Dã.
Thiết bị liên lạc vứt ở một bên kêu lên tút tút, tin nhắn điên cuồng nổi lên màn hình.
Căn cứ Lộc Thành thu được khá phong phú, có rất nhiều người đang đợi ở sau để tổ chức tiệc ăn mừng cho Lục Chi Hoài, khen ngợi hắn, hoặc là báo cáo.
Sau đó có một người trẻ tuổi từ căn cứ sáp nhjập đến, không biết tại sao không tìm thấy người đâu, lại nghe nói trưởng quân đoàn có quan hệ rất tốt với tiến sĩ, một phát gọi thẳng đến chỗ Quý Dã luôn.
Quý Dã đang dựa người trên sofa, giơ nửa cánh tay lên, lúc nghe điện thoại cổ tay vẫn còn nằm trong lòng bàn tay người ta.
Hoàn cảnh bên kia loạn hết cả lên, âm thanh của người trẻ tuổi cũng lộn xộn bối rối, người đó lên tiếng, ngữ khí có hơi kích động: “Tiến sĩ Quý?! Anh có thấy thượng tướng Lục đâu không! Mới đó mà không thấy người đâu nữa rồi, có người thấy anh dẫn anh ấy đi rồi?! Bên này sắp mở họp rồi…”
Cậu chàng vô cùng gấp gáp, tốc độ nói cũng rất nhanh, hơi liếm môi, ngữ khí lại nặng thêm mấy phần.
Quý Dã ngày thường rất tốt với mọi người, không phải chuyện gì chạm vào giới hạn của cậu thì thường cậu sẽ không tính toán so đo.
Người trẻ tuổi nôn nóng, Quý Dã nghe thấy còn chưa kịp nói gì thì lực độ trên vai đã nặng thêm mấy phần.
Vừa nâng mắt liền nhìn thấy đôi mắt xám lạnh như muốn đóng băng của Lục Chi Hoài, thế nhưng đối phương vẫn đang nói không ngừng nghỉ: “Tiến sĩ Quý! Sao anh không nói gì thế! Anh—”
Giọng của chàng trai đột nhiên tắt ngúm.
Thiết bị liên lạc được kết nối, âm thanh truyền qua từ bên kia lại không phải là giọng nói ôn hòa dễ nghe của tiến sĩ Quý, mà là một giọng trầm thấp lạnh lẽo, rõ ràng là đang không vui: Cút.
Người đang ngồi đợi trên bàn tròn nhất thời giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, song không ai lên tiếng.
Lục Chi Hoài đang được rất nhiều người chú ý, Quý Dã lại là máu đầu tim của hắn, cho dù Quý Dã dẫn người đi, ai lại không biết điều mà chọc tới cậu cơ chứ.
Lăng đầu thanh* gì thế.
Cuộc họp hôm nay cuối cùng cũng không mở được, Quý Dã mặc áo xong cũng đứng dậy rồi, lại phát hiện Lục Chi Hoài vẫn không động đậy, ngồi trên ghế sofa, cậu không biết tại sao, cúi người nắm tay hắn.
Lục Chi Hoài nâng mắt nhìn cậu, một lúc sâu mới lắc đầu, nói không muốn đi, nói hắn đau.
“Bị thương rồi?” Quý Dã giật mình.
Cơ thể Lục Chi Hoài cứng rắn, nhưng dù sao cũng được chế tạo từ việc mô phỏng gen của con người.
Quý Dã lo hắn bị thương nên hơi sợ hãi kéo lấy hắn. Lại bị nắm ngược vào lòng bàn tay.
Tư thế rất thân mật, Quý Dã nhìn hắn, trong đầu mơ hồ lại nhanh chóng xẹt qua gì đó.
Thế nhưng ôm đã ôm rồi, thay đồ xong rồi, còn nói mấy thứ này thì khó tránh có chút ngang ngược.
Quý Dã không nói gì, dẫn Lục Chi Hoài đến phòng thí nghiệm dưới lầu kiểm tra cơ thể.
Đứng trước các máy móc Lục Chi Hoài lại nói: “Không đau nữa rồi.”
Sắc mặt hắn không có cảm xúc gì, dường như không biết bản thân đang nói một đằng làm một nẻo.
Nhưng Quý Dã biết đây là biểu hiện tín nhiệm của hắn — Lục Chi Hoài trước mặt cậu vẫn luôn thẳng thắn.
Quý Dã vẫn định làm kiểm tra chính xác cho hắn, Lục Chi Hoài nghi hoặc nhìn sang, Quý Dã xoa xoa đầu hắn: “Kiểm tra chút thôi, tôi sẽ lo lắng.”
Lục Chi Hoài liền đi qua ngồi xuống, gật đầu: “Ừm.”
Kiểm tra hoàn tất, mọi thứ không có gì sai sót.
Quý Dã thở phào một hơi, ngón tay cậu gõ lên dụng cụ kiểm tra, nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Lục Chi Hoài, hơi khựng lại, hai mắt đột nhiên cong lên.
Có người từng hình dung, cơ thể Quý Dã thon dài, tướng mạo thanh thuần ôn nhuận, cả người đều mang vẻ dịu dàng, văn nhã, giống một cành liễu xanh rủ xuống bên hồ.
Cậu luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng bây giờ cười lên lại rất giống như đang âm mưu chuyện xấu xa nào đó, còn có vài phần gian xảo.
Ngón tay cậu đặt lên môi làm tư thế suỵt, chớp chớp mắt với Lục Chi Hoài, nói: “Nếu đã không thoải mái, vậy thì cuộc họp hôm nay của chúng ta không đi nữa.”
Cậu dẫn Lục Chi Hoài đi trốn học.
Trưởng quân đoàn ngang nhiên trốn họp, không thấy người đâu, phó quan đứng một bên liên tục xin lỗi, thái độ cũng chỉ có vậy, thế nhưng chẳng có ai lên tiếng.
Thì vốn dĩ, bọn họ ngày nào cũng chết đây sống mai xông vào những trận chiến bên ngoài, trở về còn phải chịu mớ câu hỏi loạn xà ngầu, lúc mới đầu còn đỡ, số lần nhiều rồi, ai mà chịu cho nổi.
Càng huống hồ nhìn thái độ, đám lão già cao cao tại thượng này bình thường không ít lần làm khó tiến sĩ bọn họ, đừng nói thượng tướng bọn họ, hắn nhìn còn muốn nổi giận.
Sờ vào cánh tay mô phỏng sinh học lạnh lẽo sáng bóng không giống gì với trước đây, cựu thiếu tướng Claire, nay là phó quan quân đoàn cơ khí Claire khinh thường nghĩ.
Hắn nhìn xung quanh, thấy không ai đưa ra dị nghị, dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi một cách lưu loát, không hầu nữa.
Cuộc họp này cuối cùng vẫn phải mở với hình thức call video, Lục Chi Hoài đã được vuốt lông nên không thể hiện ra thái độ không phối hợp gì, nhưng cũng chẳng thể hiện ra quá phối hợp, cả cuộc họp chỉ ngồi đó, đúng một biểu cảm, ừ một tiếng.
Hắn lạnh nhạt quen rồi, những người khác cũng không để ý.
Sau đó hắn nghỉ ngơi ở căn cứ một đoạn thời gian rất dài, tuy rằng khắp trời đều là gió tuyết, nhưng mùa đông đến rồi, bởi vì phải dự trữ năng lượng, dị chủng vào mùa này không những bắt giết nhân loại mà còn bắt đầu giết cả đồng loại.
Điều này cho con người đoạn thời gian để nghỉ xả hơi, nhiều năm qua đi như vậy rồi, căn cứ năm nay lại là lần đầu tiên xuất hiện bầu không khí vui vẻ thoải mái như vậy. Bởi vì đây là lần đầu tiên con người đánh bại được dị chủng, cũng bởi vì số người chết năm nay thấp hơn trước rất nhiều.
Ngoại trừ những vết thương chí mạng, đa số những người bị nhiễm trùng hay nên tàn phế đều có thể thông qua kỹ thuật mô phỏng sinh học để hồi phục lại.
“Đón năm mới?” lúc bảy tám đứa nhỏ tròn mũm lăn tới từ phía xa, Quý Dã đang dựa vào gốc cây bồ công anh ngủ. Trải qua biến dị, trong gen của loài thực vật này có công năng tản nhiệt bảo toàn năng lượng, giống như một túi ấm cỡ lớn vậy, lúc trời lạnh dựa vào nó ngủ rất thoải mái.
Bảy tám đứa nhỏ thành thục vây một vòng xung quanh Quý Dã, vừa chạm vào, cánh hoa trắng của bồ công anh rơi lả tả xuống, như những bông tuyết mang nhiệt độ ấm áp mềm mại.
Những chiến sĩ dự bị của tương lai này lập tức hưng phấn chau đầu lại, lăn qua lăn lại trong tuyết, lại nhỏ giọng hỏi Quý Dã đang mơ hồ mở mắt ra: “Tiến sĩ, đón năm mới là gì thế.”
“Đón năm mới?” Quý Dã vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt ướt át, lông mi cũng dinh dính, nhìn có vẻ còn hơi mê mang.
“Đúng đó.” mấy đứa nhỏ líu ra líu ríu, nhanh mồm nhanh miệng nói với cậu, “Tiến sĩ cũng không biết sao, chúng con nghe các dì ở tổ y tế nói đó.”
“---Nếu như là trước đây, thì nên đón năm mới rồi.”
Nếu như là trước đây, thì nên đón năm mới rồi.
Nhưng thế giới chìm trong bão tuyết này không có năm mới, chỉ có dị chủng tấn công vô cùng vô tận.
Quý Dã chống tay xuống đất, cầm thiết bị liên lạc lên xem qua ngày tháng, quả nhiên là năm mới rồi, cậu ngồi dậy, khóe miệng vô thức cong lên.
“Qua đây.” Quý Dã ngồi đó gọi mấy đứa nhỏ đang vui đùa trong tuyết, đợi khi bọn chúng đều tập trung qua rồi, đôi mắt tròn vo nhìn sang, lại nói: “Vươn tay.”
Quý Dã cụp mắt, ngón tay thò vào trong túi tìm một hồi, lô ra một nắm tinh thể.
Thể năng lượng để lại sau khi dị chủng chết đi, là tiền tệ cứng ở căn cứ, mua cái gì cũng được, mấy đứa nhỏ này đến từ quân doanh, sống không tệ lắm, nhưng dưới hình thức này cũng chẳng thể tốt được bao nhiêu.
Quý Dã nhẩm tính, chia đều số tinh thể cho mỗi đôi tay nhỏ đưa ra, nói với chúng: “Năm mới là lúc có thể phát tiền mừng tuổi, mấy đứa cầm tiền, có thể đi mua thứ mình thích.”
Tinh thể vẫn còn hai viên, Quý Dã thả vào lại trong túi.
Từ xưa đến nay, những đứa trẻ nhận được tiền mừng tuổi đều sẽ vui mừng cười không ngớt, khua chân múa tay, mấy cây pháo nhỏ cũng mừng vui chạy đi như trước giờ vậy.
Quý Dã nhìn chằm chằm tụi nhỏ rời đi, nhắm mắt ngủ lại lần nữa, không được bao lâu trước người truyền tới tiếng bước châm giẫm trên tuyết.
Quý Dã ngẩng đầu, Lục Chi Hoài vắt áo khoác trên cánh tay, cúi đầu nhìn cậu, cơ thể cao lớn tạo thành một bóng râm, trên gương mặt lạnh nhạt vươn một cánh bồ công anh.
Quý Dã không nhịn được cười thành tiếng, vẫy tay với hắn bảo hắn qua đây, tay hơi nâng lên quẹt nhẹ qua mí mắt hắn, lại không cẩn thận chạm vào nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt hắn.
Bên vai bất ngờ đè nặng xuống, một giây sau, Quý Dã được khoác áo khoác rộng ôm lên, quen rồi, cậu cụp mắt, cũng không phản kháng, ngón tay thò vào trong túi lục lọi, lục ra hai viên tinh thể và hai viên kẹo.
Quý Dã lột vỏ kẹo ra đút cho hắn một viên, một viên còn lại thì bỏ vào trong túi áo lạnh cứng của trưởng quân đoàn.
Xúc cảm ấm áp nơi đầu ngón tay, Quý Dã cong mắt, tâm trạng rất tốt nói: “Năm mới vui vẻ nha A Hoài, đây liền tiền mừng tuổi.”
Lục Chi Hoài khẽ liếm viên kẹo nơi đầu lưỡi, ôm lấy Quý Dã, nửa ngày trời vẫn không động đậy.
Tim hắn lại bắt đầu đau rồi. Hắn không nói với Quý Dã, không biết vì sao, tần suất tim hắn đau càng ngày càng cao, có hơi mất khống chế rồi.
*Lăng đầu thanh là một từ thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu ốc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái… đã hành động mù quáng.