Sau Khi Đóng Phim Đam Mỹ, Tôi Không Thể Thoát Vai

Chap 1

 

Tôi lấy danh nghĩa bạn bè, lừa ảnh đế sống chung.

Cho đến khi cuốn nhật ký thầm yêu trộm nhớ của tôi bị anh ấy lật ra.

Ảnh đế mặt lạnh như tiền: "Nghèo rớt mồng tơi, nợ nần chồng chất mà trong đầu chỉ toàn tình tình ái ái..."

Tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, ngay trong đêm thu dọn hành lý chuyển đi.

Không ngờ bộ phim sau đó lại nổi đình nổi đám, và chúng tôi phải cùng nhau hoạt động quảng bá.

Sợ anh hiểu lầm, tôi luôn tỏ ra không quen biết.

Thế nhưng, ngay đêm đó, ảnh đế lại công khai @ tôi trên mạng: "Em chuyển nhà làm rơi một hộp T, nhớ đến lấy nhé."

1

Ba năm trước.

Là một diễn viên vô danh, tôi nhận lời đóng một bộ phim đam mỹ.

Bạn diễn của tôi là Tần Dương, một người có tiền đầu tư vào đoàn phim.

Anh ấy đóng vai một bác sĩ bệnh hoạn, cưỡng chế yêu tôi - người đã kết hôn và là trai thẳng.

Những người ở tầng lớp như Tần Dương luôn toát ra một vẻ lười biếng, bởi mọi ham muốn của họ đều đã được thỏa mãn.

Anh ấy rất hứng thú với vai diễn một người khao khát tình yêu nhưng không có được, phải chịu đựng dằn vặt.

Trong suốt nửa năm quay phim, chúng tôi bên nhau từ sáng đến tối.

Trong phim, bác sĩ yêu thẳng nam.

Ngoài đời, lại là tôi dần dần thích anh ấy.

Thế nhưng Tần Dương chỉ coi tôi là bạn bè tốt.

Khi biết tôi nợ ngập đầu và đang sống trong khu ổ chuột tồi tàn, anh ấy đã tốt bụng đề nghị tôi chuyển đến căn hộ cao cấp nhìn ra sông của anh.

Bộ phim đóng máy, lẽ ra chúng tôi nên "đường ai nấy đi".

Anh tiếp tục làm thiếu gia nhà giàu, còn tôi tiếp tục bươn chải khắp nơi.

Thế nhưng tôi lại quá tham lam.

Sợ sau này không còn cơ hội gặp gỡ anh nữa, tôi đã đồng ý.

...

Hai tuần sau khi chuyển đến, Tần Dương chỉ ghé qua một lần.

Tôi chợt hiểu ra.

Đây chỉ là một chút lợi lộc anh ấy tùy tiện ban cho bạn bè.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng sống với tôi.

Thế là tôi nghĩ ra một cách ngốc nghếch.

Miệt mài học nấu ăn, tìm hiểu sở thích của anh.

Đảm bảo mỗi lần Tần Dương đến, anh đều cảm thấy thoải mái.

Số lần Tần Dương đến ngày càng nhiều hơn.

Khi say, anh thích uống canh giải rượu tôi nấu, ôm lấy tôi nũng nịu.

"Liễu Nham, sao em thơm thế, eo cũng nhỏ, khác hẳn đám bạn hôi hám của anh..."

Lần vượt quá giới hạn nhất.

Anh thổi vào tai tôi, vòng tay ôm eo tôi rồi gọi "vợ".

Tai tôi nóng bừng, cố tình gọi tên nhân vật bác sĩ.

Ánh mắt anh thay đổi đột ngột, hung tợn hôn tới.

Tôi đờ đẫn hé môi, mặc cho anh "xâm nhập" sâu.

"Biến thái thật..."

"Em thế này, còn định tìm phụ nữ kiểu gì?"

Anh làu bàu, miệng lẩm bẩm lời thoại của nhân vật bác sĩ.

Tôi ôm chặt lấy anh.

Có vẻ người cần "cai nghiện" không chỉ có mình tôi.

 

back top