4
Một năm chuyển ra ngoài.
Tôi vẫn rất mờ nhạt, công việc gì cũng nhận.
Tần Dương thì ngày càng nổi tiếng, tôi luôn nhìn thấy poster của anh ở những lúc đi xe buýt hay tàu điện ngầm.
Những suy nghĩ hoang đường về Tần Dương trở nên xa lạ như chuyện của kiếp trước.
Tôi gom đủ tiền đặt cọc để mua lại căn nhà cũ của mẹ.
Bà đã ra đi vì ung thư, tôi nợ ngập đầu cũng không thể giữ bà lại.
Trước khi mất, bà nắm chặt tay tôi dặn dò:
"Mẹ sợ sau khi mẹ đi sẽ không có ai yêu con nữa, con nhất định phải tìm một người yêu con..."
Không lâu sau tôi vào đoàn làm phim.
Tôi thích nhân vật bác sĩ trong kịch bản, người đã yêu một thẳng nam suốt mười năm.
Tình cảm bệnh hoạn mà người khác tránh xa, lại chính là điều tôi khao khát lúc bấy giờ.
Không biết từ lúc nào, tôi cũng đã yêu Tần Dương, người đóng vai bác sĩ.
Anh ấy quá tốt với tôi.
Tôi chưa bao giờ được nếm trải tình yêu.
Đến nỗi tôi đã lầm tưởng rằng mình đã có được tình yêu.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm.
Một cơn lạnh ùa tới.
Có người kinh ngạc kêu lên, tuyết rơi rồi!
Bông tuyết đậu trên lông mi.
Trùng hợp xe sang của Tần Dương lướt qua tôi.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh, hoàn hảo nhưng lạnh lùng.
Phúc khí của người bình thường giống như trận tuyết đầu mùa đông.
Trông có vẻ đã rơi suốt mấy ngày mấy đêm, cứ tích tụ lại không nỡ quét đi.
Nhưng thực ra chỉ là một lớp mỏng, động vài cái là tan hết.
Vì vậy tôi không ngờ.
Bộ phim đam mỹ tôi và Tần Dương đóng lại nổi đình nổi đám.