9
Tần Dương đặt bàn tại một nhà hàng riêng.
Hai người quản lý trò chuyện về chuyện hợp tác sau này.
Tần Dương gọi toàn món cay tôi thích.
Bụng tôi đói cồn cào, nhưng tôi vẫn rầu rĩ nói: "Em không muốn ăn, cũng không muốn làm couple nữa."
Vũ tỷ vỗ vào lưng tôi: "Ngoan ngoãn vào, đừng giở thói trẻ con."
"Em không giở thói trẻ con, em muốn nói chuyện với Tần Dương."
Quản lý vừa đi.
Tần Dương: "Tại sao không muốn làm couple?"
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
"Làm couple phải hôn nhau, em không muốn hôn anh."
Tần Dương kinh ngạc: "Chỉ vì chuyện đó?"
"Được rồi."
Tần Dương miễn cưỡng cau mày, như thể đã nhượng bộ rất nhiều.
"Được, sau này em đồng ý tôi mới hôn."
Không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy.
Tim tôi nhói lên: "Làm couple với em, đến lúc không 'gỡ' được thì sao?"
Ai cũng biết.
Cặp đôi có địa vị quá chênh lệch, bên nổi tiếng hơn nhất định sẽ bị bên mờ nhạt "dựa hơi".
"Em 'dựa' đến mức anh 'rụng lông' thì sao?"
Mắt Tần Dương sáng lên, anh thong thả hỏi: "Ồ, em muốn 'dựa' thế nào? 'Dựa' thử tôi xem."
Không đúng, sao lại trở nên "màu mè" thế này?
Cuối cùng tôi kháng cự thất bại.
Bụng no căng về nhà.
Trên xe, tôi buồn ngủ thiếp đi.
Có một bàn tay ấm áp xoa bụng tôi đang no.
Giọng nói dịu dàng: "Tôi nguyện ý làm bàn đạp cho em, đứng lên cao hơn một chút đi, đừng làm khổ qua nhỏ bé nữa..."