Tiết Viễn dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói.
- Thánh Thượng, thần sẽ đi chậm lại một chút, từ một bước thành mười bước, thần đều làm lừa làm ngựa cho Thánh Thượng người rồi, hiện tại có súc sinh thần ngay trước mặt lại không dùng, người đang muốn tự hành hạ mình hay sao?
Cố Nguyên Bạch không nói gì nữa, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Y để Tiết Viễn làm một con súc sinh thì hắn ta chính là súc sinh nhưng kể cả khi y không nói gì Tiết Viễn cũng không được tự chủ trương muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng Tiết Viễn nói không sai, chân y đi lại có chút đau đớn, hiện tại không thể cưỡi ngựa, đi bộ cũng không ổn chỉ còn mỗi Tiết Viễn có thể giúp y làm giảm bớt nỗi khổ da thịt.
Thân thể của Thánh Thượng rất nhẹ, cho dù Tiết Viễn hôm nay có bị ngựa kéo hai lượt như lần trước vẫn thừa sức bế y.
Tiết Viễn cũng không quên nắm theo dây cương của hãn huyết bảo mã, vừa bế một người trên tay vừa dắt ngựa đi, Cố Nguyên Bạch cảm thấy tinh thần của hắn ta vẫn rất dồi dào, khí lực lớn tới mức không người nào có thể so sánh. Người bình thường bị ngã một cái thôi có khi phải nằm trên giường nửa tháng ấy thế mà Tiết Viễn hai lần bị ngựa kéo như vậy không những không cần nghỉ ngơi dưỡng thương ngược lại vẫn sinh khí dồi dào, vô cùng năng nổ.
Người như hắn nếu lên chiến trường cho dù bị bắt vẫn có thể hành chết kẻ địch.
Tiết Viễn bế Thánh Thượng đi được một lát thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Cố Nguyên Bạch nhướng mày nói:
- Đỡ trẫm lên ngựa.
Cùng là nam nhân, đương nhiên Tiết Viễn biết rõ Thánh Thượng đang nghĩ gì. Hắn cũng không muốn làm mất mặt Tiểu Hoàng Đế nên sau khi đỡ Cố Nguyên Bạch lên lưng ngựa, hắn cũng xoay người nhảy lên.
Tiết Viễn cúi đầu nhìn tư thế ngồi cùng bóng lưng căng cứng của Cố Nguyên Bạch nhíu mi cảm thấy có chút phiền phức nhưng vẫn dùng một tay ôm lấy Tiểu Hoàng Đế nhấc y lên một chút, tay còn lại lấy áo bào của bản thân cuộn lại làm đệm đặt phía dưới sau đó lại đặt Tiểu Hoàng Đế ngồi trên áo bào của mình.
Mắt mày Cố Nguyên Bạch tức giận trợn ngược lên, hắn quát.
- Tiết Cửu Viễn!
Tay trái Tiết Viễn nắm lấy cương ngựa, áo bào bị hắn giữ chặt phía dưới nên cả người hắn không thể cử động được. Hắn nhíu mày kiên nhẫn nói.
- Thánh Thượng, thần đang suy nghĩ cho người đấy.
Cố Nguyên Bạch có thủ đoạn mạnh mẽ như sấm chớp, khí thế bức người thế nhưng cho dù y nắm giữ quyền thế ngập trời cũng không thể che giấu thân thể yếu đuối này. Không phải Tiết Viễn coi thường Tiểu Hoàng Đế mà đó chính là thực tế, Tiểu Hoàng Đế mềm mại như vậy, nhỡ lại bị ma sát bị thương nữa thì sao, dù thế nào thì ngồi trên tấm áo cuộn dày như vậy vẫn thoải mái hơn lưng ngựa.
Vẫn may Tiểu Hoàng Đế rất nhẹ, cưỡi ngựa trở về chỉ cần chú ý một chút sẽ không có gì đáng lo ngại nữa.
Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt nói.
- Không cần, bỏ ra đi.
Tiết Viễn đáp.
- Thánh Thượng, người không cần miễn cưỡng, có thần bảo vệ người sẽ ít phải chịu đau đớn hơn.
Sự thật là như vậy nhưng nam tử hán đại trượng phu sao có thể cưỡi ngựa còn lót thêm quần áo phía dưới kê mông chứ. Cố Nguyên Bạch cũng không nói thêm gì nữa.
Tiết Viễn liếc mắt nhìn y chủ động nói.
- Thánh Thượng, có người tới rồi.
Hắn giơ cương ngựa lên đồng thời mạnh mẽ đá con ngựa một cái, Cố Nguyên Bạch theo quán tính ngã vào trong lòng hắn, Tiết Viễn ôm lấy y, giục ngựa phi về phía đó không xa.
Tốc độ lúc về chậm hơn nhiều so với lúc đi, sống lưng Tiểu Hoàng Đế thẳng tắp, Tiết Viễn nhìn thân hình đang run run của y trong lòng thầm nghĩ :"Sao mà bướng bỉnh thế không biết." Hắn vươn tay ôm lấy Cố Nguyên Bạch để y dựa vào người hắn rồi nói.
- Thánh Thượng, người có thể dựa vào ngực thần mà.
Bị một tên đàn ông ôm như vậy, Cố Nguyên Bạch cảm thấy rất mất mặt, y muốn Tiết Viễn buông tay nhưng hắn nhất định không nghe. Lần này, Cố Nguyên Bạch thật sự tức giận, mặt mũi tối sầm lại.
Chử Vệ và thị vệ trưởng đúng lúc đó cũng đuổi đến nơi, bọn họ dừng lại xoay người xuống ngựa lập tức hỏi.
- Thánh Thượng, người vẫn ổn chứ?
Tiết Viễn trả lời.
- Bị một chút vết thương nhẹ.
Cố Nguyên Bạch không nói gì, sắc mặt lạnh lùng xuống ngựa, Tiết Viễn đi theo phía sau y vừa định mở miệng nói thì nghe thấy thanh âm sắc lạnh của Thánh Thượng.
- Quỳ xuống.
Bùm một tiếng, cả ba người đứng đây đều quỳ xuống.
Mắt nhìn xuống đất, quỳ đúng theo quy củ, đầu cúi gằm xuống, ngoan ngoan thần phục.
Tính đến nay, Cố Nguyên Bạch thuần hóa Tiết Viễn không biết bao nhiêu lần, nhiều lần khiến hắn chịu đau nhưng hắn vẫn không sợ.
Giọng nói của Cố Nguyên Bạch không nghe ra là vui hay giận lại cất lên.
- Tiết Cửu Viễn, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn nhỉ. Gan lớn như vậy lần sau chắc ngươi còn muốn can thiệp vào chuyện triều chính của trẫm luôn đúng không?
Cố Nguyên Bạch không cho hắn ôm, hắn vẫn ôm, bảo hắn buông tay thì hắn làm như không nghe thấy.
"Làm gì có con chó nào không biết nghe lời thế chứ?"
Tiết Viễn tinh thần ngưng trọng, sắc mặt nặng nề, đầu cúi càng sâu nói.
- Thần không dám, thần xin thỉnh tội với người.
Bầu không khí trở nên đình trệ như đang kết băng, ai cũng không dám thở gấp một tiếng.
Tiết Viễn lại thỉnh tội.
Một lúc lâu sau, Thánh Thượng mới thản nhiên nói.
- Tiết thị vệ, con đường này có quá nhiều vết vó ngựa khiến trẫm thấy rất ngứa mắt, trẫm phạt ngươi lau dọn thật sạch sẽ bao giờ không còn thấy vết vó ngựa nào nữa ngươi mới được về phủ.
Tiết Viễn cúi gằm xuống nên không nhìn rõ được sắc mặt của hắn lúc nào, hắn đáp.
- Được, thần sẽ lau dọn sạch sẽ con đường này.
Tiết Viễn sau khi nói xong lời này một khắc sau mới biết mình đã đáp ứng thoải mái thế nào.
Thánh Thượng phái người trong cung cưỡi ngựa chạy qua chạy lại nơi này, vó ngựa còn để lại không biết bao nhiêu bùn đất với phân ngựa, Tiết Viễn mặt không cảm xúc nhìn mặt đất lầy lội bẩn thỉu không lên tiếng.
Hành động của Hoàng Đế rõ rành rành như thế, y cũng không sợ bị Tiết Viễn nhìn ra, y chính là muốn nói với Tiết Viễn: "Trẫm không vui, không vui một chút nào."
"Trẫm cũng lười dùng cách khác để phạt ngươi, dù sao ngươi cũng không sợ đau, vậy trẫm cho ngươi đi dọn bùn với phân ngựa rồi cút xéo đi cho khuất mắt trẫm."
Tiết Viễn nghĩ thầm: "Tiểu Hoàng Thượng da thịt mềm như vậy mà tính cách cứng rắn thật."
Tiết Viễn giơ tay phải lên nhìn một lát đang định bỏ xuống thì ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng giống mùi khăn tay lúc trước nhặt được và mùi quần áo trên người Tiểu Hoàng Thượng. Đây là hương thơm của huân hương hoàng cung vừa cao quý lại xa hoa lãng phí, chỉ có quý tộc mới được dùng loại huân hương thượng đẳng này, huân hương này xức qua quần áo thì lưu giữ được mùi hương rất lâu.
"Vừa rồi chỉ ngồi chung với Tiểu Hoàng Đế một lúc, trên dưới ma sát vài lần vậy mà đến giờ vẫn còn ngửi thấy mùi hương đó trên tay, cung nhân chế hương trong cung tay nghề thật lợi hại."
"Nếu vậy chẳng phải Tiểu Hoàng Đế ngày ngày đều mặc y phục được điểm hương thì cả thân thể da thịt đều có hương thơm như vậy sao?"
Tiết Viễn vừa thờ ơ suy nghĩ như vậy vừa vẩy nước quét đường.