Từ Như Lâm chạy đông chạy tây theo Mục Vân Kỳ, đi vào trong một hang đá, hắn đã sớm mất phương hướng, ngay cả mình ở đâu cũng không biết nữa, nhưng Mục Vân Kỳ lại không có ý định dừng lại.
“Khoan, chờ chút đã… ta ha… không đi nổi nữa rồi…”
Từ Như Lâm thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như nước, chỉ có tóm chặt tay áo Mục Vân Kỳ mới không bị tụt lại phía sau.
Mục Vân Kỳ càng nghiêm trọng hơn, Từ Như Lâm nghe tiếng y thở ngày càng to, không khác gì con trâu.
Y bỗng dừng lại, cả người trượt xuống dọc theo vách tường, không khác gì cái vắt mì
Từ Như Lâm cảm thấy không ổn lắm, xích gần lại nhìn, thấy sắc mặt của Mục Vân Kỳ tái nhợt, hai mắt đỏ thẫm như máu, trông ghê rợn vô cùng.
“Mục Vân Kỳ, ngươi, ngươi bị sao vậy?”
“Thuốc, thuốc…”
Mục Vân Kỳ yếu ớt, câu chữ đứt quãng, Từ Như Lâm suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu y nói cái gì.
Thuốc? Chẳng lẽ là độc Hàn Thạch phát tác, cơ mà hôm nay trước khi ra ngoài Thù Hồng Dĩ vừa mới cho hắn một chai Ngừng Huyền Lộ, uống một lần có thể được năm ngày, độc không nên phát tác nhanh vậy chứ ?
Từ Như Lâm không kịp nghĩ nhiều, quan trọng nhất lúc này chính là ổn định tình hình của Mục Vân Kỳ.
“Thuốc ở đâu? Trong tu di giới à? Ta phải lấy ra như nào?”
“Y phục, bên trong…”
Từ Như Lâm kéo vạt áo của Mục Vân Kỳ, sờ soạng mãi cuối cùng mới mò tới chỗ Mục Vân Kỳ trữ thuốc, hắn lấy ra nhìn qua, là một viên thuốc nhỏ cỡ quả anh đào! Đây nào phải Ngưng Huyền Lộ.
“Mục Vân Kỳ, ngươi có nhầm không đấy? Đây đâu phải thuốc giải!” Hắn sốt ruột tới mức giọng cũng cao hơn.
“Phải, bóp ra…” Mục Vân Kỳ đang bị độc Hàn Thạch hành hạ, khổ không tả nổi mà vẫn còn tinh thần để ra lệnh cho Từ Như Lâm.
Từ Như Lâm chỉ đành làm theo lời y, hắn nâng đầu Mục Vân Kỳ lên một chút, đầu ngón tay cầm viên thuốc đưa tới gần miệng hắn rồi bóp khẽ một cái, viên thuốc vỡ tay, chút sương trong veo rơi vào miệng y.
Từ Như Lâm sợ y sặc sẽ phun thuốc ra mất, vội vàng che miệng y lại, tay còn lại vỗ vỗ giúp y nuốt trôi.
Mãi sau, hô hấp của Mục Vân Kỳ cuối cùng cũng hồi phục, sắc mặt cũng bắt đầu khá dần, nhưng quái lạ là, sắc đỏ trong mắt y không giảm mà tăng, càng ngày càng đậm hơn.
Từ Như Lâm thậm chí còn dùng tay kéo mí mắt của Mục Vân Kỳ, nhưng hắn quan sát hồi lâu, con ngươi của Mục Vân Kỳ vẫn đỏ, không hề tiêu tan.
Hắn cảm thấy có cái gì đó rất không đúng, “Mục Vân Kỳ, đây đến cùng là chuyện gì vậy? Độc Hàn Thạch làm sao lại phát tác nhanh như vậy?”
Mục Vân Kỳ đẩy tay hắn ra, nhắm hai mắt lại, giọng dửng dưng nói: “Ta vừa mới rút một kim.”
“Cái gì?” Mắt Từ Như Lậm trợn to, “Ngươi rút một kim rồi? Ngươi không muốn sống nữa hả?”
Phải biết, Hàn Thạch Châm rút càng sớm độc tố khuếch tán càng nhanh, giờ Thu Hồng Dĩ mất tích rồi, Mục Vân Kỳ không có giải dược, tình hình chỉ càng tồi tệ hơn.
Hắn chau mày lo lắng, Mục Vân Kỳ dường như không quan tâm thì phải, y chậm rãi đứng dậy, vận động thân thể một chút, nói với Từ Như Lâm: “Đám cháy kia không ngăn được họ, người đi tuần rất nhanh thôi sẽ đuổi theo, rời khỏi nơi này trước đã rồi nói sau.”
Song người đuổi tới đầu tiên không phải đám người đi tuần mà là một vị cô nương.
Vị cô nương này ăn mặc giản dị nhưng không giấu được phong thái hơn người, càng không che được kiếm pháp tinh thuần hoa rơi phiêu lãng. Nàng không nói nhiều với kẻ ác, vừa thấy mắt đã thẳng đánh, ánh kiếm lóe lên tựa du long, cả tay áo của Mục Vân Kỳ khi né đòn cũng có hoa kiếm theo sát.
Từ Như Lâm quan sát một lúc lâu cũng không nhớ nổi người này là ai, mà nhìn tư thế, Mục Vân Kỳ chẳng mấy chốc sẽ phải game over rồi. Dưới tình thế cấp bách, hắn điều động linh khí, tưởng tượng xung quanh tất cả đều là nguyên tố có thể điều khiển được, chỉ cần có đủ lực lượng là có thể sử dụng.
Nơi này được đặt tên là Hẻm Đá, bởi kiến trúc ở đây đều được xây bằng đá, ngay cả nóc nhà cũng là dùng mảnh đá đã mài để phủ lên, chỉ cần hắn có thể khiến nó bay lên, mảnh đá cũng có thể thành cái gì đó sắc bén.
Không ngờ cách thức điều khiển này của hắn lại có tác dụng, nóc nhà đá bay lên, chỉ là nó cứ bay sang trái bay sang phải tứ tung hết cả lên.
Từ Như Lâm cố gắng đưa mảnh đá đến gần chỗ đang có giao tranh, cho dù không gây tổn thương lên người được, có thể làm khó đối thủ một chút cũng được rồi.
Mảnh đá tới gần chỗ vị cô nương kia, trong tích tắc đã bị kiếm khí mạnh mẽ đập tan nát, đất đá mù trời bị cuốn vào cuồng phong dữ dội.
Lần tấn công bất ngờ này khiến kiếm pháp của vị cô nương ngập ngừng trong chốc lát, Mục Vân Kỳ kịp thở một hơi, sẵn có khe hở liền rút lui, lôi Từ Như Lâm nhanh chóng thoát khỏi chỗ giao tranh.
Kiến trúc ở Hẻm Đá phân bố rải rác phức tạp, đường hẻm chật hẹp, ngã ba thì chật ních người, Từ Như Lâm không ngừng ngoái đầu lại nhìn, hoàn toàn không biết phải chạy tới đâu nữa.
Sức lực của Mục Vân Kỳ rất lớn, Từ Như Lâm cảm thấy xương cổ tay của bản thân sắp bị y bẻ gãy tới nơi, hắn vừa thở gấp vừa nhắc nhở Mục Vân Kỳ, nhưng y hình như không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại chút nào, cứ vùi đầu chạy như điên.
Tới một cây cầu đá, Từ Như Lâm nghe thấy tiếng đám đông nhộn nhịp cách đó không xa, dừng như có rất nhiều người tụ tập ở đó.
“Chờ chút đã! Có người….”
Lời còn chưa dứt, Mục Vân Kỳ đã lôi hắn vọt thẳng chỗ đám đông.
Mắt thấy trên cầu bỗng có hai người lao xuống, đám đông một phen hốt hoảng, tiếng hét thất thanh bên tai không dứt, Từ Như Lâm với Mục Vân Kỳ chạy tới, mọi người sợ tránh không kịp, rối rít nhường đường, ấy vậy mà lại thành một đường chạy cho bọn họ.
Hai người liều mạng chạy qua con phố nhốn nháo, đi thẳng về phía núi rừng.
Từ Như Lâm vừa mới dùng linh khí, vốn đã mệt sẵn, lại thêm lần chạy nữa là kiệt sức rồi, hắn ở sau kéo Mục Vân Kỳ, tỏ ý muốn y dừng lại, không nghĩ tới kéo một cái thôi Mục Vân Kỳ đã ngã lăn thẳng ra đất!
Tay của hắn còn bị Mục Vân Kỳ lôi theo, hai đầu gối khuỵnh xuống, “rầm” một tiếng.
Hắn không để ý tới bản thân, vội vàng kiểm tra tình hình của Mục Vân Kỳ, nhưng hắn đã kiệt sức rồi, kéo kéo mấy cái mà người cũng không nhúc nhích,”Mục Vân Kỳ! Mục Vân Kỳ! Có sao không đấy? Ngươi còn ổn không?”
Mục Vân Kỳ nằm phủ phục trên đất, một tay nắm chặt cổ tay Từ Như Lâm, một tay bấu chặt vào mặt đất, tiếng hô hấp của y nặng nề kìm nén, giống như có thứ gì đó chặn họng.
Tay Từ Như Lâm đau lắm rồi, hắn muốn rút về nhưng lại không dám làm bừa, hiện tại Mục Vân Kỳ rõ ràng đang rất không ổn.
“Mục, Mục Vân Kỳ…” Hô hấp của hắn vẫn chưa bình phục, một tiếng này cũng phải dè dặt.
Song vậy mà vẫn kinh động tới Mục Vân Kỳ, giọng y khàn khàn trầm thấp, giống như con dã thú đang nổi giận, thoáng cái đã kéo Từ Như Lâm xuống đất.
Từ Như Lâm kêu lên một tiếng, đầu va phải thân cây đằng trước, hắn chỉ thấy trong mắt nổ đom đóm rồi cả người liền mất ý thức.
Lần nữa tỉnh dậy, Từ Như Lâm nhìn trên đỉnh đầu có mấy thanh ngang bằng gỗ sần sùi, cỏ tranh lợp trên nóc nhà, còn có một cái lỗ, lác đác vài ngôi sao xa.
Hắn cử động thân thể, đau đến mức kêu thành tiếng, nhất là bắp chân, chạy với cường độ cao đến giờ cơ mới bắt đầu đau nhức, hành hạ thần kinh của hắn.
Trên đầu cũng đau nhói, Từ Như Lâm hoài nghi đầu hắn bị đập nát chưa, hắn cố gượng đưa tay sờ một cái, nhưng lại sờ ra miếng vải, vết thương đã được băng bó lại rồi. Chẳng qua là không biết do ai băng bó, hắn cử động phần đầu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mục Vân Kỳ đâu.
Nơi đây là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, trên tường treo cung tên, sừng hươu, cùng một chuỗi răng không biết của con vật nào, thoạt nhìn trông giống một nơi nghỉ ngơi tạm thời của thợ săn.
Phải nửa tiếng sau Từ Như Lâm mới tập tễnh xuống giường, đi tới vách tường. Dưới chân tường có để túi nước, còn có một bọc thịt khô, hắn cầm túi nước uống một hớp rồi ăn mấy miếng thịt khô.
Ngoại trừ mùi vị có hơi nhạt nhẽo thì cái thịt khô này cũng không có chỗ nào khó ăn, chẳng qua không giống thịt trước đây hắn từng ăn, không biết là thịt của con gì.
Ăn uống no đủ, Từ Như Lâm trằn trọc đi tới gần cửa, hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy một bóng người màu đen đi ra từ trong rừng cây, trong tay hình như còn xách theo thứ gì đó.
Bước chân của bóng đen nọ dừng lại một chút, y rất nhạy bén, đã cảm giác được ánh nhìn của Từ Như Lâm.
Từ Như Lâm thấy bóng đen ném vật trong tay đi, bước nhanh tới chỗ hắn, đến khi người đã tới bên cạnh, hắn mới phát hiện bóng đen hóa ra lại là Mục Vân Kỳ!
Trên người Mục Vân Kỳ bao phủ một khí tức không rõ, Từ Như Lâm không biết đó là cái gì nhưng nó làm hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn vịn cửa, từ từ lùi về sau.
Song một giây kế tiếp cổ của hắn đã bị Mục Vân Kỳ tóm lấy, Mục Vân Kỳ không dùng lực, chẳng qua chỉ như đang chơi thứ gì đó, từng chút từng chút vuốt ve cái cổ mềm mại.
Từ Như Lâm tim đập như sấm dậy, trực giác nói với hắn, Mục Vân Kỳ như thế này càng nguy hiểm, phải tháo chạy thôi. Nhưng hắn không thể di chuyển, chỉ có thể cầu Mục Vân Kỳ còn ít lý trí, có thể nghe hiểu lời hắn nói.
“Mục Vân Kỳ, ngươi, ngươi bình tĩnh chút, đừng loan…..A!”
Từ Như Lâm bị ném xuống đất, Mục Vân Kỳ như dã thú ghìm chặt tứ y của hắn, mở miệng cắn….
“Con mẹ nó! Mục Vân Kỳ, tên điên này! Ahhh, nhẹ thôi…”
Da thịt mềm mại bị hàm răng sắc nhọn xuyên qua, máu chảy ra bị liếm sạch không chừa lại gì. Mục Vân Kỳ như vớ được mĩ vị, cắn dọc theo cổ Từ Như Lâm.
Từ Như Lâm cho rằng y chỉ muốn hút máu, nghĩ cứ để y hút một chút, có lẽ sẽ khiến y chóng tỉnh táo lại. Mãi đến khi quần áo của hắn bị xé nát một cách hung bạo, hắn mới nhìn ra ý định của Mục Vân Kỳ.
“Mục Vân Kỳ! Ngươi đừng có mà làm loạn….” Từ Như Lâm khua tay muốn đẩy người trước mặt ra, một giây sau cánh tay liền bị cắn một cái.
Hắn càng giãy dụa, Mục Vân Kỳ càng ép sát hơn, đến khi hắn bị kẹt ở góc tường, như chim trong lồng, mọc cánh cũng khó thoát.
---
“Thôi bỏ!” Mục Vân Kỳ dường như không còn kiềm chế được nữa, trực tiếp kéo bể bọc thân kiếm vải vóc, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ.
Vào giờ phút này, trong đầu Từ Như lâm chỉ có một suy nghĩ: Sẽ chết, nhất định sẽ chết. Hắn nhìn thấy trường kiếm chói lóa của Mục Vân Kỳ đang hướng thẳng vào hắn hắn.
"Đừng, đừng như vậy, mục vân kỳ, sẽ xảy ra án mạng..." Hắn cầu khẩn người trước mắt, dùng giọng nói tựa như đang nói mê.
Nhưng mục vân kỳ không hề nghe thấy.
Song, thiền phòng thâm nghiêm cùng cỏ cây hoa lá, cũng không khúc kính thông u chỗ, Mục Vân Kỳ không có đồ sắc bén, lại không kỳ môn mà vào. Hiệp thứ nhất, lưỡng bại câu thương.
Từ Như Lâm muốn nhân cơ hội chạy trốn, chân vừa mới nhấc lên đã bị Mục Vân Kỳ bắt trở lại, bày thành diện bích tư thế. Hắn đích hai tay bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị Mục Vân Kỳ dùng lực đè, đã không thể lui được nữa.
Từ Như Lâm không biết Mục Vân Kỳ đang không tỉnh táo thật hay là giả vờ nữa, lúc này y lấy tu di giới ra, lấy ra một viên đan dược không biết là có công dụng để làm gì, thô bạo nhét vào trong người Từ Như Lâm, giống như ném ra một quả đạn đại bác, dễ dàng mở ra hang động bí ẩn nằm sâu trong núi.
Từ như rừng giờ phút này giống như một nồi nước nóng, “sùng sục” sôi, một lát sau, cả người hắn nóng ran chảy cả mồ hôi. Đáng sợ hơn, cảm giác ngứa ngáy dần dần truyền tới, giống như bị hàng vạn con kiến bò qua vậy, cực kỳ khó chịu, hận không được lập tức bắt cái thứ gì đó để gãi ngứa.
Hắn giống như mèo con đang bị ngứa, giãy dụa thân thể, tìm chỗ để cọ sát. Mà Mục Vân Kỳ giây cung đã kéo căng, tên đã lắp vào cung, sẵn sàng.
"Tùng tùng tùng!" Trống trận lôi vang, quân tiên phong bước ra khỏi hàng, giương cao cờ lớn, theo tiếng kèn lệnh thúc giục, chớp mắt đã đánh vào bên trong địch nhân.
---Truyện được up tại ungtytruyen.com và lieucanhthuwp.wordpress.com---
Edit: Do có một vài sự việc ngoài ý muốn xảy ra, cái gì cũng không theo kế hoach, cơ mà, nhất quyết không bỏ.
Phần H của chương này tui chỉ edit sơ qua, chỉnh sửa lại những từ khó hiểu.