Ta dưới ngòi bút của vai phụ trọng sinh sau hắc hóa

Cố sư tỷ

    Vừa đi qua cầu định tâm liền có một đệ tử cài trâm vân văn đi tới.

 

   “Mục Vân Kỳ, Mục sư huynh phải không ? Ta tên Trần Triển Nhan, tông chủ lệnh cho ta tới đón ngươi. Đi thôi, ta mang ngươi về chỗ ở mới.”

 

   Trần Triển Nhan vừa dứt lời liền đi trước dẫn đầu, dọc đường không nhìn Từ Như Lâm lấy một cái, cũng không nói với hắn lời nào.

 

   Từ Như Lâm cảm thấy hơi kỳ lạ. Bình thường Ma Vân tông sẽ không giữ một người phàm không rõ lai lịch như hắn ở lại, vậy mà khi hắn bước vào Úc Tùng phong lại không bị ngăn trở. Dù sắc mặt của Trần Triển Nhan với hắn không hề tốt, nhưng không chặn lại ngay, cũng không báo cáo lên trên.

 

   Tóm lại, Từ Như Lâm quả thực đã được vào Úc Tùng phong, có điều không biết là lấy thân phận gì.

 

   Song rất nhanh thôi, hắn sẽ có được đáp án.

 

   Ở Úc Tùng phong, Mục Vân Kỳ có chỗ ở riêng, mặc dù chỉ là một tiểu viện nhỏ nhưng được cái lại rất thanh tĩnh, cực kỳ thích hợp cho việc tu hành.

 

   Trần Triển Nhan nói: “Mục sư huynh, ngươi đừng nhìn mỗi bề ngoài đơn sơ, nơi này là do chính tông chủ tự chọn ra, linh khí dồi dào, rất có lợi với tu hành.”

 

   Mục Vân Kỳ nho nhã lễ độ: “Làm phiền Trần sư huynh rồi, xin thay ta nói với sư tôn một tiếng tạ ơn.”

 

   Trần Triển Nhan xua tay lia lịa: “Không dám không dám, Mục sư huynh chớ gọi ta như vậy, ta dù hay hầu hạ ở bên cạnh tông chủ nhưng đây là lần đầu tiên người thu đồ đệ, vài ngày sau tông chủ sẽ công bố chuyện này trong hội nghị thường kỳ của tông môn. Bàn về thứ tự, ta phải gọi ngươi là sư huynh mới phải. Đúng rồi, tông chủ bảo ngươi sáng sớm mai đi gặp người.”

 

   “Ta nhớ rồi, đa tạ Trần sư đệ.”

 

   “Còn có….” Trần Triển Nha lấy một cái còi xương từ trong tu di giới ra, đưa cho Mục Vân Kỳ, “Đây là quà tông chủ tặng ngươi, người nhờ ta đưa cho ngươi, chỉ cần thổi còi xương, thanh điểu của ngươi sẽ bay tới, vì ngươi mà phục tùng. Nếu ngươi không tìm được chỗ ở của tông chủ, để nó dẫn ngươi đi.”

 

   Sau khi Trần Triển Nhan rời đi, Mục Vân Kỳ thổi còi xương, chỉ trong chốc lát một con thanh điểu choai choai bay tới, đáp xuống trên cành cây cạnh cửa viện.

 

   Từ Như Lâm cảm thấy thú vị, hắn bẻ một cành thông để đi chọc con chim kia. Song, hắn vứa mới giơ tay lên, cành thông trong tay đã bị Mục Vân Kỳ lấy mất. Y đẩy hắn vào trong nhà, sai hắn quét dọn nhà sạch sẽ. Sau đó y đi tới chỗ cái cây nọ, mang thanh điểu xuống, cẩn thận kiểm tra kỹ một lần.

 

   Từ Như Lâm không chịu phục: “Đây có phải phòng ta đâu? Sao ta phải quét chứ?”

 

   “À, quên nói cho ngươi biết.” Mục Vân Kỳ cười xấu xa, “Bây giờ, ngươi là người hầu của ta.”

 

   “Gì á?” Từ Như Lâm thấy mình hình như nghe lầm rồi.

 

   Nhưng biểu cảm Mục Vân Kỳ đã cho hắn biết, đây là sự thật.

 

   “Tông chủ muốn thu ta làm đồ đệ, điều kiện của ta là để ngươi cùng vào Úc Tùng phong, lấy thân phận là người hầu của ta. Nói cách khác thì là là từ nay về sau chuyện ăn ở của ta đều do ngươi phụ trách.”

 

   Từ Như Lâm kêu khổ một tiếng, ngồi phệt xuống đất. Hắn, hắn vậy mà lại thành người hầu của Mục Vân Kỳ! Quá đáng sợ, hắn tưởng tượng sau này Mục Vân Kỳ sẽ hành hạ hắn như nào.

 

   Mục Vân Kỳ hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống Từ Như Lâm: “Ngươi không phải nói ngươi biết rất nhiều thứ sao? Hiện tại là lúc để ngươi chứng minh đấy, chớ để ta thất vọng, bằng không…” Đầu ngón tay y khẽ động, cành cây vừa được Từ Như Lâm bẻ xuống tan thành bụi mịn bay lả tả trước mặt hắn.

 

   Từ Như Lâm nuốt một ngụm nước bọt, một giây sau đã hóa thân thành công nhân dọn vệ sinh, tinh thần làm việc cực kỳ hăng hái.

 

   Tiểu viện chỉ có hai gian phòng, một phòng để tiếp khách, một phòng để nghỉ ngơi, nên khi quét dọn cũng không tốn nhiều thời gian lắm. Chỉ có điều, nơi này không có sẵn nước, muốn đi lấy nước phải đi tới cái hồ ngoài kia.

 

   Từ Như Lâm hì hục xách một thùng nước rồi lại một thùng nước, cuối cùng cũng dọn sạch cả căn nhà. Lúc này, Mục Vân Kỳ đang ngồi dưới tàng cây trong sân, tập trung tu luyện. Dường như y rất vội, muốn nhanh chóng nâng cao tu vi của mình.

 

   Nhưng gấp gáp sao được ăn đậu nóng*, e rằng chẳng bao lâu nữa y sẽ gặp phải trở ngại.

 

*Đậu phụ phải luộc đủ nhiệt đủ thời gian mới chín cả trong lẫn ngoài, tóm lại là không nên vội vàng.

 

   Hiện tại Từ Như Lâm vừa mệt vừa đói, trên người đều là mồ hôi, cử động nhẹ thôi đã khó chịu rồi, hắn đi thẳng tới hồ tắm, lúc đi tiện thể lấy một bộ quần áo của Mục Vân Kỳ.

 

   Nước hồ rất lạnh, cũng may không phải mùa đông, không thì hắn không cứ nổi.

 

   Hắn dựa vào bờ hồ, ngâm mình dưới nước rồi ngủ quên mất, lúc tỉnh lại trời đã tối, trên trời lác đác vài ngôi sao, cây trên bờ có treo một cái đen lồng, ánh sáng vàng kim xuyên qua lớp giấy tỏa ra ngoài.

 

   Chẳng lẽ Mục Vân Kỳ đã tới đây? Nhưng y sẽ tốt bụng để lại cho đèn lồng cho hắn sao?

 

   Bụng Từ Như Lâm réo lên, tạm thời hắn không lo nghĩ nhiều như vậy được, đang định đi ra mặc quần áo, bỗng từ sau lồng đèn một đoạn váy buông xuống.

 

   Sỡ dĩ biết là váy bởi hoa văn kim sắc hình lá thông thêu trên đó dưới ánh đèn lồng hiện lên cực kỳ rõ ràng. Cả Ma Vân tông người dám sửa đồng phục của tông môn chỉ có con gái của tông chủ - Cố Căng.

 

   Để làm mình nổi bật hơn, Cố Căng dùng sợi vàng thêu lên cổ áo, tay áo với váy đều thêu hoa văn hình lá thông, khi đi dưới ánh mặt trời sẽ lấp lánh, trông rất bắt mắt.

 

   Mông Từ Như Lâm vừa nhấc lên lại ngồi xuống.

 

   Đang yên đang lành đại tiểu thư này đến đây làm gì? Ngồi im phăng phắc ở trên cây, còn thắp đèn lồng, sẽ không phải là nhìn hắn tắm chứ.

 

   Dĩ nhiên Từ Như Lâm không cho là vậy, bởi Cố Căng thích mấy mỹ nam tử cao khỏe như Thượng Quan Nghiễn với Mục Vân Kỳ cơ, nói chung sẽ không có hứng thú với người có dáng dấp thô kệch như hắn.

 

   Hắn sờ cái bụng đang “ọc ọc” của mình, thầm thở dài. Người phàm thật khó lăn lộn trong Tu chân giới, ngay cả đồ ăn cũng không có! Nếu có phòng bếp hắn còn có thể gắng gượng tự làm nhưng vấn đề là, không có phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng không.

 

   Lúc này bên cạnh bỗng có một làn gió thổi qua, Từ Như Lâm quay đầu nhìn, Cố Căng đã nhảy từ trên cây xuống, trong tay bưng một cái đĩa, trên địa có bánh ngọt hình hoa mai tỏa ra hương thơm mê người.

 

   Từ Như Lâm không có tiền đồ nuốt nước bọt.

 

   “Ngươi đói sao?” Cố Căng hỏi.

 

   Từ Như Lâm gật gật đầu.

 

   Cố Căng khẽ mỉm cười, đặt đĩa lên mặt nước.

 

   Từ Như Lâm không có thời gian để nghiên cứu vì sao cái đĩa không chìm xuống, hắn cầm lấy bánh ngọt bắt đầu mở miệng ăn lấy ăn để, cũng không quên ậm ờ cảm ơn với Cố Căng.

 

   Cố Căng ngồi trên bờ, ôm đầu gối nói: “Cái đó, ngươi đừng hiểu lầm nhé, ta không phải đến xem ngươi tắm đâu. Chỉ là, ta nghe nói cha ta mới thu một đồ đệ, muốn lén đi xem chút, kết quả lúc đi ngang qua đây thì thấy ngươi đang ngủ trong nước. Ngươi là người phàm mà sư đệ đó mang đến à?”

 

   Từ Như Lâm không biết Cố Căng muốn nói gì, chỉ gật đầu.

 

   Cố Căng lại chuyển đề tài: “Nếu ngươi vẫn muốn ăn tiếp thì cùng ta đi Miên U tiểu xá đi, ở nơi đó ta có rất nhiều đồ ăn ngon.”

 

   Thực mà nói, Từ Như Lâm cảm động, cảm động vô cùng. Nhưng hắn biết Miên U tiểu xá là chỗ ở của Cố Căng, đêm hôm khuya khoắt một tên đàn ông như hắn lại tới khuê phòng của tiểu cô nương, nghe kiểu gì thì cũng không giống có ý tốt.

 

   Hắn nuốt nước bọt, không thể không nén đau thương mà từ chối.

 

   Cố Căng cũng không nói gì thêm, để lại chiếc đèn lồng rồi rồi khoan thai rời đi.

 

   Người đã đi xa, Từ Như Lâm mới ra khỏi nước mặc quần áo vào, kết quả vừa quay người đã thấy Mục Vân Kỳ đứng trong chỗ tối cách đó không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Cũng không biết đã đứng đó bao lâu.

 

   “Ngươi, ngươi không phải đang tu luyện sao? Đến đây lúc nào vậy?” Không hiểu sao, Từ Như Lâm bỗng có cảm giác như bị ai biết được bí mật gì đó vậy, có hơi chột dạ.

 

   Giọng Mục Vân Kỳ rét lạnh: “Hả, đêm ngươi được gặp giai nhân còn ta không được đi tản bộ chút sao?”

 

   Thôi xong, Mục Vân Kỳ hiểu lầm rồi!

 

   Từ Như Lâm vội vàng giải thích: “Không phải! Không như ngươi nghĩ đâu! Ta với Cố Căng hoàn toàn trong sạch, không có gì cả, nói với nhau có mấy câu, hơn nữa ta cũng không có hứng thú với nàng, Cố Căng cũng không có ý tứ kia với ta, giữa bọn ta không có gì cả! Thật đấy, ta thề.”

 

   Mục Vân Kỳ nhìn ngọn tóc còn nước đọng lại của Từ Như Lâm, dáng vẻ không tin: “Ngươi không mặc gì cũng chỉ nói với người ta mấy câu thôi?”

 

   Từ Như Lâm gãi gãi đầu: “À, còn , ăn chút nữa. Nhưng mà đều có nguyên nhân, do lúc đấy ta đói quá, hơn nữa….”

 

   Mục Vân Kỳ dứt khoát xoay người.

 

   “Ơ kìa! Khoan đã…”

 

   Đèn lồng đã để lại trên cây, trên đường tối om, Từ Như Lâm chỉ có thể nắm lấy vạt áo của Mục Vân Kỳ, tránh cho lại vấp vào đâu rồi té ngã.

 

   Mục Vân Kỳ không lên tiếng, Từ Như Lâm cũng không dám nói. Bầu không khí bỗng có hơi gượng gạo.

 

   Từ Như Lâm muốn nói gì đó để xua đi cái bầu không khí này, bèn lên tiếng: “Có cần ta giúp đỡ không?”

 

   “Giúp đỡ gì?”

 

   Mục Vân Kỳ có hơi không theo kịp mạch não của Từ Như Lâm, thật ra y sớm đã tới đây rồi, đối thoại của Từ Như Lâm với Cố Căng y cũng đã nghe rõ. Chỉ là hắn muốn cảnh cáo Từ Như Lâm, không phải đồ của hắn thì đừng động tới (nói quần áo á). Kết quả Từ Như Lâm không hiểu là đang nghĩ cái gì lại nói một câu khiến người ta khó hiểu.

 

   Từ Như Lâm tự cho mình đã đoán đúng ý muốn của Mục Vân Kỳ, nói thắng: “Giúp ngươi theo đuổi Cố Căng á! Kiểu tạo cơ hội cho hai người gặp riêng chẳng hạn.”

 

   Mục Vân Kỳ đột nhiên dừng lại, Từ Như Lâm không kịp phản ứng đã đụng vào y, trán đụng trúng sống mũi của Mục Vân Kỳ.

 

   Trong nháy mắt Từ Như Lâm nghe thấy Mục Vân Kỳ hít một hơi sâu, nếu không phải khoảng cách giữa họ gần như vậy, chắc hắn đã cho là ảo giác của chính mình.

 

   Từ Như Lâm bị một chưởng của Từ Như Lâm đẩy ra, hắn không nhìn được biểu cảm của Mục Vân Kỳ, chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn.

 

   “Ngươi, tốt nhất nên biết điều chút, đừng làm hành động thừa thãi, nếu không…”

 

   Mục Vân Kỳ chưa nói xong mà trong đầu Từ Như Lâm đã hiện lên hơn chục phương pháp Mục Vân Kỳ có thể dùng để hành hạ hắn.

 

   Hắn sờ sờ cái trán của mình, cứng thật, không biết mũi của Mục Vân Kỳ ra sao rồi.

 

   Một cơn gió thổi qua, Từ Như Lâm cảm thấy cổ lành lạnh, hiện tại hắn đang thầm nghĩ: Tại sao khi đó lại viết cho Mục Vân Kỳ cao như vậy chứ?

 

****

 

   Ngày hôm sau, mới rạng sáng Từ Như Lâm đã bị Mục Vân Kỳ lôi dậy từ dưới đất.

 

   Mục Vân Kỳ phải đi bái kiến tông chủ, Từ Như Lâm không thể đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

 

   Nơi ở của Cố Vận Chi tên Tùng Gian Minh Nguyệt đường, đệ tử hầu hạ ở đây không dưới trăm người. Ở nơi này, đệ tử khác hoàn toàn với đệ tử ngoại phong, mọi người đều bận việc của riêng mình, không có ai chú ý tới một người phàm như hắn.

 

   Tuy rằng Ma Vân tông có yêu cầu đệ tử tích cốc, nhưng quy định không quá cứng nhắc, vẫn có nhiều người có ham muốn ăn uống, nên bên trong tông, các phong đều có phòng ăn.

 

   Từ Như Lâm biết phòng ăn của Úc Tùng Phong ở đâu, nhưng hắn không biết đi tới đấy kiểu gì. Hắn đã không ăn cơm từ rất lâu rồi, dạ dày bắt đầu kháng nghị.

 

   Từ Như Lâm thuận tay bắt lấy một người, hỏi thăm đường đi. Khá tốt, phòng ăn rất dễ tìm, nhưng có một vấn đề, hắn không có tiền.

 

   Hắn đừng ngoài cửa phòng ăn, nhìn người đi tới đi lui, chỉ có thể nhìn đồ ăn than thở.

 

---

 

Edit: Khổ=))

-Truyện được up tại ungtytruyen.com và lieucanhthuwp.wordpress.com

back top