Ta dưới ngòi bút của vai phụ trọng sinh sau hắc hóa

Nếu đây chỉ là mơ

   Khi Mục Vân Kỳ mở cửa, đập vào mắt y là cảnh tượng như này.

 

   Từ Như Lâm ôm mình, cuộn tròn trên đất, sống lưng trần lộ ra những dấu vết do y lưu lại, còn có vài vết thương, trông thật gớm ghiếc.

 

    Mục Vân Kỳ nghe tiếng Từ Như Lâm khàn đặc, cho rằng hắn đang khóc.

 

    Cửa sau lưng đã đóng lại, nhưng y vẫn đứng im tại chỗ, tiến không được lùi không xong.

 

   Từ Như Lâm nghe thấy tiếng động gần cửa, quay đầu lại, thấy Mục Vân Kỳ cầm một cái hộp, đứng bên cửa không nhúc nhích.

 

   Hắn khát nước quá rồi, liền mở miệng hỏi: “Có nước không?”

 

   Kỳ lạ là, hắn không nghe được giọng mình, mắt hắn trợn to, chẳng lẽ mình câm rồi? Hắn nghi hoặc nhéo nhéo cổ họng, lại nhìn Mục Vân Kỳ, vẻ mặt sợ hãi.

 

   Mà vào trong mắt Mục Vân Kỳ lại thành, Từ Như Lâm mở to con mắt đẫm lệ, vẻ mặt sợ hãi nhìn y.

 

   Trong lòng y căng thẳng, trong khoảnh khắc bỗng có cảm giác tay chân đang bắt đầu luống cuống. Y lùi một bước dựa vào cửa, suýt chút nữa bóp nát hộp đồ ăn trong tay.

 

   Từ Như Lâm thấy y không để ý tới mình, trái lại còn lùi về phía sau, trong lòng vừa tức vừa tủi thân. Con mẹ nó! Là ai khiến hắn thành cái bộ dạng này? Hắn còn chưa oán trách đâu mà đã ghét bỏ hắn rồi.

 

   Từ Như Lâm cũng không thèm để ý tới hắn, tự mình chống dậy, run rẩy đứng lên. Không nghĩ tới chân đã bị tê rồi, đứng không vững lại ngã trở về.

 

   Nhưng lần này hắn không ngã xuống đất.

 

   Mục Vân Kỳ lao như bay tới, cẩn thận đỡ lấy thân thể hắn rồi lại từ tốn đặt lên giường.

 

   Từ Như Lâm nhìn hộp đồ ăn mà Mục Vân Kỳ đặt dưới đất, hắn nhéo nhéo cổ họng, ho khan một tiếng.

 

   Lúc này không cần hắn nói, Mục Vân Kỳ xách hộp đồ ăn lại, mở từng tầng hộp ra. Cháo thanh đạm, chén canh gà, gan heo xào, ràu xào, mùi thơm tỏa ra kích thích sự thèm ăn của Từ Như Lâm.

 

   Chỉ là hiện tại, Từ Như Lâm ra hiệu: “Ta muốn uống nước.”

 

   Mục Vân Kỳ cấp tốc chạy ra cửa, mang một bình trà nóng vào.

 

   Từ Như Lâm cuối cùng cũng hết khát, tựa vào đầu giường yên tâm thoải mái hưởng thụ đồ ăn ngon.

 

   Mục Vân Kỳ nhìn vết thương thê thảm trên cổ Từ Như Lâm, nhiều lần muốn nói chuyện, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, y lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tu di giới, đặt ngay ngắn bên cạnh Từ Như Lâm.

 

   Từ Như Lâm không nói gì, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng nhìn thẳng vào Mục Vân Kỳ.

 

   Chờ hắn ăn xong, Mục Vân Kỳ lại lấy ra một cái hộp đen nhỏ chừng hạt đào đưa cho hắn, chỉ nói một chữ: “Thuốc.”

 

   Từ Như Lâm mở nắp, bên trong là thuốc mỡ, thẳng tay lấy nhiều chút rồi thoa lên cổ. Thật ra, căn bản hắn không thấy được vết thương ở đâu, hắn chỉ nhớ cổ mình đã bị cắn và không chỉ một lần.

 

   Mục Vân Kỳ nhìn động tác của Từ Như Lâm, y lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên nói: “Cái này, bôi bên trong.” Nói rồi y vội lấy ra một hộp khác màu trắng, “Cái này mới là để thoa ngoài da.”

 

   Từ Như Lâm cực kỳ lúng túng, hắn nhìn chằm chằm thuốc mỡ trên tay mình hồi lâu, không bôi không được, bôi cũng không xong.

 

   Mục Vân Kỳ vẫn cầm hộp thuốc màu trắng đưa ra trước mặt hắn.

 

   Từ Như Lâm không thể làm gì hơn, cầm lấy hộp thuốc, rầu rĩ nói một câu: “Ngươi có thể ra ngoài trước được không?”

 

   Mục Vân Kỳ nhìn lòng bàn tay trống rỗng, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể siết tay thành nắm đấm rời khỏi phòng.

 

   Hiện tại Từ Như Lâm rất phiền não, hắn không muốn bôi thuốc nhưng lại sợ vết thương sẽ lưu lại di chứng gì đó. Dù sao cái này liên quan đến chuyện ăn uống, đều là việc lớn, chỗ đó ngày nào cũng phải dùng đến.

 

   Hắn loay hoay nửa ngày, sau cùng vẫn lần mò tự bôi thuốc.

 

   Ở đây không có gương, hắn rót tạm một ly trà, cũng tạm nhìn thấy bóng người. Vì vậy hắn phải cúi đầu để bôi thuốc lên cổ, sau lưng không với tới được, hắn bôi bừa vài chỗ rồi mặc quần áo vào.

 

   Ra ngoài cửa nhìn qua một chút, giờ Từ Như Lâm mới nhận ra, đã chạng vạng tối rồi, bọn họ vẫn đang ở thôn nhỏ dưới chân núi nọ. Mục Vân Kỳ trầm mặc đứng dưới mái hiên, cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.

 

   Từ Như Lâm không quan tâm, hắn làm một vòng quanh thôn, gặp vài người nông dân đi làm về, cùng họ trò chuyện một lúc, có được không ít thông tin.

 

   Hóa ra cách đây không xa có một thị trấn, Từ Như Lâm lục lọi trí nhớ một chút, nhớ ra từ thành Phóng Lộc tới thành Biệt Xuyên nhất định phải đi qua đây. Nếu đoàn bọn Cố Căng không tìm được bọn họ, chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Nghiên xúi giục đi tới thành Biệt Xuyên trước để hoàn thành nhiệm vụ.

 

   Hiện tại bọn họ đã “mất tích” quá một ngày một đêm, nếu đoàn Cố Căng đã lên đường, chắc bây giờ đang ở tòa thành kia rồi. Không biết nếu ngày mai xuất phát liệu có gặp được không.

 

   Từ Như Lâm không hề muốn nói chuyện với Mục Vân Kỳ, nhưng không thể không đi tìm y, chuyện này còn phải bàn bạc với y chút.

 

   Hắn nghĩ ngợi xong, vừa quay người đã thấy Mục Vân Kỳ đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hắn, cứ như sợ hắn chạy mất vậy.

 

   Thực mà nói, hiện tại Từ Như Lâm có hơi không biết phải thế nào để đối mặt với Mục Vân Kỳ. Phải nói là oán hận đi, hẳn là oán hận. Dẫu sao hắn cũng là đàn ông, mặc dù chưa từng yêu lần nào, nhưng hắn chỉ thích cô gái như tiểu Thiến do Vương Tổ Hiền thủ vai, thần bí, ma mị, đẹp mê người, đây mới là lý tưởng nhân sinh của hắn.

 

   Kết cục hắn không chỉ bị chính nhân vật mình viết ra kéo vào trong tiểu thuyết, còn…con mẹ nó bị đè ạ! Ai chịu được cơ chứ, còn là đàn ông nữa.

 

   Nhưng hắn còn có thể làm gì đây? Nếu hắn không viết một cuốn tiểu thuyết như này, không tạo ra Mục Vân Kỳ thì đã đâu xảy ra chuyện này phải chứ? Vả lại, đêm qua cả hai người đều trúng đôc, hắn cũng cắn Mục Vân Kỳ, mặc dù hắn là người bị đè nhưng không thể phủ nhận chính hắn cũng cảm thấy sảng khoái.

 

   Đàn ông mà, đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Tinh trùng vừa lên não thì còn đoái hoài cái gì. Loại chuyện ăn nhịp với nhau như thế này, còn phân ai đúng ai sai cái gì?

 

   Từ Như Lâm lặng im suy tư hồi lâu, mà trong mắt Mục Vân Kỳ lại thành hắn không muốn đến gần y. Y nhíu mày một cái, không hiểu sao có hơi buồn bực, bèn đi thẳng tới trước mặt người nọ, nhưng lại không nói lời nào.

 

   Từ Như Lâm ngẩng đầu một cái đã thấy gương mặt lạnh lùng của Mục Vân Kỳ, cả người tỏa ra hơi lạnh, đứng thẳng đơ trước mặt mình. Hắn nuốt nước bọt, sợ hãi lùi một bước, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

 

   Chân mày Mục Vân Kỳ càng nhíu sâu hơn, y lại tiến thêm một bước, khoảng cách lại về như ban đầu, nhưng vẫn không nói một lời.

 

   Từ Như Lâm muốn lùi tiếp về sau, lại nghe Mục Vân Kỳ quát lên: “Đừng động!” Giọng dường như rất tức giận.

 

   Giận sao? Haha, Từ Như Lâm tức cười, hắn còn chưa có giận dỗi đâu, cái tên Mục Vân Kỳ khốn kiếp này giận cái gì chứ?

 

   “Mục Vân Kỳ, ngươi có chuyện gì thì cứ nói, không có thì tránh xa ta ra một chút, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

 

    “Vậy ngươi muốn nhìn thấy ai? Thượng Quan Nghiên? Hay là Cố Căng?

 

   Mục Vân Kỳ hơi sững lại một chút, y không biết vì sao mình lại tức giận, chỉ là cảm thấy ngực như nghẹn lại, cực kỳ buồn bực.

 

   “Ngươi bị điên à?” Từ Như Lâm không hiểu gì, chuyện này thì liên quan gì tới hai người kia vậy?

 

   Mục Vân Kỳ vẫn không từ bỏ: “Ngươi muốn nhìn thấy ai?”

 

   Từ Như Lâm thấy người này đúng là điên rồi, hắn không thèm để ý nữa, xoay người rời đi.

 

   Mục Vân Kỳ thấy hắn muốn rời đi, thật sự nổi giận. Y kéo Từ Như Lâm lại, thẳng tóm lấy cổ hắn,cứng rắn ra lệnh: “Trả lời câu hỏi của ta!”

 

   Từ Như Lâm không nói gì. Hắn chợt nhận ra, Mục Vân Kỳ chưa từng quan tâm đến cái mà gọi là giao dịch mà hắn nói trước đó. Hắn không hề an toàn bởi con người này bất cứ lúc nào cũng có thể làm tổn thương hắn, thậm chí giết hắn. Tại sao hắn phải tin tưởng một người từng muốn đưa hắn vào chỗ chết chứ?

 

   Ở cái thế giới tôn sùng kẻ mạnh này, nếu hắn muốn sống, muốn bảo vệ chính mình, chỉ có một con đường duy nhất đó là trở nên mạnh hơn.

 

   Nểu không thì chỉ có thể giống như bây giờ, mặc cho người ta ức hiếp, còn mình không có chút sức nào để đánh trả.

 

   Hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như này, còn có chán ghét nữa, hắn chán ghét cái thế giới này, chát ghét tất cả những gì hắn gặp phải. Hắn ước gì, đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy, hắn sẽ ở trong phòng trọ của mình, mỗi ngày trải qua cuộc sống sáng đi chiều về, thỉnh thoảng bị bắt tăng ca, rảnh rỗi thì chơi game, viết lách chút…

 

   Nếu giờ hắn chết đi, liệu có tỉnh lại không?

 

   Ngay sau đó, hắn hỏi Mục Vân Kỳ: “Giờ ngươi muốn giết ta à?”

 

   Giọng của hắn rất bình tĩnh, cứ như đã chấp nhận sự thật rằng hắn sắp chết.

 

   Mục Vân Kỳ giật mình, y nhìn tay của chính mình, dưới bàn tay là mạch đập của Từ Như Lâm. Trên cái cổ trắng ngọc ngà kia còn lưu lại vết thương do y cắn. Kỳ thực, lúc y cắn, đầu óc quả thật không được tỉnh táo lắm, y chỉ nhớ máu của Từ Như Lâm rất ngon ngọt. Mà hiện tại, đầu ngón tay của y cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Từ Như Lâm, y thậm chí còn ngửi đc mùi thuốc trên người người nọ.

 

   Sinh mạng của Từ Như Lâm thật sinh động, vậy mà hắn lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn Mục Vân Kỳ, ánh mắt kia cứ như đã hết hy vọng.

 

   Mục Vân Kỳ rụt tay về, như bị bỏng vậy, y không dám nhìn vào mắt của Từ Như Lâm, vội xoay người rời đi, giống như chạy trối chết.

 

   Không khí mát lành ngay lập tức đi xuống cổ họng, Từ Như Lâm ngồi xuống, ho khù khụ, nước mắt cũng theo tiếng ho tràn ra, giống như có vật gì đó, trào ra từ đáy lòng.

 

****

 

   Trời đã tốt, Từ Như Lâm không về căn nhà nọ. Hắn tìm thấy một cái gác xép của một hộ nông gia, trên gác xép không có người ở, chất đầy rơm rạ cho gia súc ăn.

 

   Hắn ngồi khoanh chân trên đống rơm khô ráo, bắt đầu hồi tưởng lại giáo trình nhập môn tu luyện của Ma Vân tông. Thật ra quyển sách này hắn có mang theo ra ngoài, nhưng cứ ôm trên người thì phiền phức quá, nên đã đặt trong tu di giới của Mục Vân Kỳ.

 

   Cũng may hắn đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần, nội dung trong đó sớm đã nhớ kỹ trong lòng, lúc này không cần nhìn nữa.

 

   Hắn hít một hơi thật sâu để khiến mình chóng bình tĩnh lại. Hắn phải tu luyện, phải trở nên mạnh hơn.

 

   Từ Như Lâm dựa theo cách thức trước kia, điều động linh khí trong đan điền, lưu chuyển dọc theo kinh mạch. Lúc này, hắn bỗng phát hiện một chuyện kỳ quái, linh khí trong cơ thể hắn hình như nhiều lên rồi, hơn nữa rất nồng đậm, tinh khiết vô cùng, như từng luyện qua vậy. Mà hắn từ trước đến giờ có luyện hóa gì đâu.

 

   Càng kỳ quái hơn nữa, lần này vận chuyển rất thông thuận, không có cảm giác đình trệ như thường ngày. Lại vận chuyển vài vòng nữa, hắn cảm thấy cơ thể nhẹ đi không ít, cảm giác đau nhức trên người cũng đã đỡ hơn nhiều.

 

   Hắn lần nữa nhắm mắt, dẫn khí nhập thể. Dù ở đây rất ít linh khí, hắn vẫn có thể hấp thụ thành công chút linh khí, hơn nữa còn luyện hóa thành công, để nó hòa làm một với linh khí trong người.

 

   Tiếp tục tu luyện lần nữa, Từ Như lâm dừng lại.

 

   Hắn có chút nghi hoặc, cũng hơi lo lắng. Tại sao đột nhiên hắn có thể tu luyện trót lọt như vậy? Phái biết ở cái nơi linh khí nồng đậm như Úc Tùng phong hắn có tu luyện như nào đi nữa cũng không có tiến triển gì. Vậy mà đến nơi thôn nhỏ linh khí mong manh này lại thành công! Chẳng lẽ là do huyết thi trùng? Sau khi bị huyết thi trùng cắn còn có tác dụng xúc tiến tu vi? Không phải, hắn đâu có viết vậy.

 

   Hoặc là…Ôi mẹ ơi! Từ Như Lâm phun tục trong lòng, sẽ không phải là do máu của Mục Vân Kỳ đấy chứ? Bởi vì hắn uống máu của Mục Vân Kỳ nên tu vi mới có tiến bộ à?

 

   Từ Như Lâm tự thấy không ổn, uống máu tu luyện gì đó, vừa nghe đã biết là phương pháp ma tu hay dùng.Này đồng nghĩa với việc sau này hắn muốn lên cấp thì phải đi hút máu người mới được ý hả!

 

   Không được không được! Từ Như Lâm lắc lắc đầu, cách này quá mạo hiểm, đoán chừng máu còn chưa kịp hút hắn đã chết trước rồi. Vả lại, hắn không thích, không muốn dùng cách này để tu luyện.

 

   Phải làm sao giờ?

 

   Một lần nữa, Từ Như Lâm rơi vào trầm tư.

-Truyên được up tại ungtytruyen.com và lieucanhthuwp.wordpress.com-

Edit: Xếp lịch tới lui cuối cùng cũng dư chút thời gian để làm chương này:>>. Chúc mn đọc truyện vui vẻ!

 

 

back top