Chương 5: Có bảy lần anh suýt nữa trượt xuống núi
Hai chiếc xe của bộ Phóng viên dừng lại, Sa Mạc Thanh xuống xe trước Quý Đình Tự.
Hạ Chước loạng choạng nhào về phía họ, suýt nữa đụng lên cửa xe.
Lúc Sa Mạc Thanh thấy Hạ Chước hình như đã coi anh thành lưu manh, cơ thể chợt khựng lại, giơ chân muốn đá người ra.
“Tiểu Thanh!” Quý Đình Tự vội vàng ngăn cản cậu ta: “Sao lại lỗ mãng như vậy?”
Thiếu niên sầm mặt, quay đầu đi ra.
Quý Đình Tự đỡ Hạ Chước dậy, đợi người ngẩng đầu lên: “Là anh?”
Lại nhìn vết thương trên người anh, trên miệng trên mắt toàn là sương tuyết, đôi tay to nắm lấy vai cậu, hít thở sâu mấy lần mới có thể nói chuyện.
“Chủ nhiệm Quý, em nghe anh nói, tuyệt đối không thể đi đường này nữa, phía trước có một đám thợ săn chiến trường mai phục các em. Tên lông vàng trong quán rượu kia chính là bọn họ phái ra để thăm dò xem em có phát tình không.”
Sắc mặt Quý Đình Tự chợt lạnh: “Tôi dựa vào cái gì mà tin anh?”
Cậu dẫn dắt cả đoàn người, nhất định phải thật cẩn thận.
“Xe của bọn họ bị anh đốt rồi, bây giờ chắc vẫn còn ánh lửa.”
“Tiểu Thanh đi xem thử!”
Sa Mạc Thanh đã lấy ống nhòm nhảy lên nóc xe trước khi cậu ra lệnh, quả nhiên hướng quán rượu vẫn còn ánh lửa yếu ớt.
“Anh đã giải quyết một người trong số bọn họ, đây là máu của người đó.” Hạ Chước tháo mảnh vải quấn trên tay ra.
“Anh nói là máu của gã ta thì chính là máu của gã ta? Anh nói xe là anh đốt thì chính là anh đốt?” Mạnh Phàm run cầm cập hỏi: “Nếu như anh và bọn họ là đồng bọn, cố tình diễn kịch dụ chúng tôi vào bẫy thì phải làm sao?”
Hạ Chước cũng không nhìn cậu ấy, giống như đã đoán trước được, bình tĩnh lấy ảnh chụp chung của Jack và thùng rác ra.
Mọi người vốn tưởng anh sẽ nói câu kiểu như: Giờ thì tin tôi rồi chứ?
Nhưng không ngờ anh lại nhìn Quý Đình Tự, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Chính là tên này đã sờ mông của em đúng không?”
Quý Đình Tự cười lạnh: “Thế nào? Muốn tôi cảm ơn anh sao?”
Anh bớt giả bộ với tôi, anh còn muốn sờ hơn gã ta.
“Không cần, đây là điều anh nên làm.” Hạ Chước cười rất ra dáng người.
“…”
Đội viên trố mắt, không biết hai người họ là đang làm cái gì vào lúc tồn vong nguy cấp này? Tán tỉnh sao?
Sa Mạc Thanh cúi đầu nắm đai áo rối tinh rối mù.
Chỉ có Mạnh Phàm có loại ảo giác vừa hoang đường vừa khó hiểu… Cậu ấy cảm thấy người đàn ông này hình như đang tranh công với lão đại của họ!
-
“Thời gian cấp bách, lên xe rồi nói, đường này không thể đi nữa, đi tuyến số 2.”
Quý Đình Tự không hề hoảng loạn, kéo Hạ Chước lên xe rồi bảo đội viên liên lạc với căn cứ, cầm vũ khí phòng thủ.
Hai chiếc xe chuyển hướng lái về phía khe núi trong gió tuyết.
“Cho nổ xe của anh trước đi, trên đó toàn là vũ khí của bọn họ.” Hạ Chước vừa trút nước vào trong cổ họng sắp bốc khỏi, vừa chỉ chiếc Wrangler trên sườn núi của mình.
Quý Đình Tự lập tức kêu người đi làm, mắt lại đặt trên người anh không chớp một cái.
Lúc cậu ngẩn người, một ngón tay có mùi thuốc súng tiến tới gần, chạm vào đuôi mắt của cậu, rất nhanh rất nhẹ.
“Chủ nhiệm Quý, đừng cứ nhìn anh chằm chằm, anh biết bây giờ anh rất nhếch nhác.”
Hạ Chước trông cực kỳ mệt mỏi, cả người không hề có sức chống đỡ mà lắc lư theo chiếc xe, tay sờ mắt cậu chỉ giơ lên một giây đã lại hạ xuống.
Quý Đình Tự không thể so đo với anh vào lúc này, cậu biết rất rõ một người liều mạng gấp rút lên đường thế nào, mới khiến cho giọng nói hay như vậy khàn thành thế này.
Cậu gọi bác sĩ trong đội qua xử lý vết thương cho Hạ Chước, bản thân ngồi qua dùng cơ thể đỡ lấy anh.
“Đừng thở bằng miệng, nếu không cổ họng của anh sẽ càng đau.”
“Ừ.”
Khóe miệng Hạ Chước cong lên cười rất nhạt, nhắm mắt tựa lên ghế ngồi, cả đường xóc nảy, cuối cùng trái tim cũng có thể được yên tĩnh lại.
“Anh từng bắn súng?”
“Mũi mèo con…”
Anh trả lời không nghiêm túc.
Quý Đình Tự trợn trắng mắt, nghĩ thầm người này lại bắt đầu.
“Anh nói anh đốt xe của bọn họ, sao làm được vậy?”
“Bình nhiên liệu đốt và súng bắn tỉa.”
Anh chỉ nói mấy chữ này, người khác nghe mà mù mịt, mắt Quý Đình Tự lại lập tức sáng lên.
Bởi vì lúc hỏi câu này, cậu cũng đang nghĩ nếu là mình thì sẽ làm thế nào, không ngờ cách làm của Hạ Chước lại tình cờ trùng khớp với cậu.
Chỉ là xạ kích ban đêm lại có gió tuyết ảnh hưởng, độ khó vô cùng cao, nếu không phải người chuyên nghiệp thì hoàn toàn không làm được.
Người này có kinh nghiệm xạ kích?
Cậu muốn xem thử xem trên tay Hạ Chước có vết chai không, nhưng vừa cúi đầu xuống, tay của Hạ Chước đã đưa lên, mở ra trước mắt cậu không hề giấu giếm.
“Quả thật anh từng bắn súng mấy năm.”
Quý Đình Tự ngẩn người tại chỗ.
Cậu có ảo giác, hình như người đàn ông trước mắt có thể đọc hiểu mỗi một tâm tư của cậu, sau đó đáp lại ngay lập tức.
Giống như hai người đã sống cùng nhau rất nhiều năm, trước khi tôi giơ tay ra, anh đã đặt sữa đậu này cạnh tay tôi rồi.
Quý Đình Tự bỗng cảm thấy yên tâm, thậm chí bị một alpha tựa lên vai mình lâu như vậy cũng không cảm thấy không thoải mái.
“Lúc trước có phải chúng ta từng quen biết không?”
“Câu này em đã hỏi một lần rồi.”
“Vậy tôi hỏi câu chưa từng hỏi.” Quý Đình Tự chống lên ghế, từ từ cúi đầu nghiêng về phía anh, ý cười trong mắt không biết đã tản đi tự bao giờ, thay vào đó là cảm giác áp bức đe dọa: “Tại sao anh lại đến tìm tôi?”
Đây mới là chỗ đáng nghi ngờ nhất của Hạ Chước.
“Nếu đã biết bọn họ được gọi là thợ săn chiến trường, vậy chắc anh biết những người kia tàn bạo cỡ nào. Một khi bị bắt, bọn họ sẽ lột da anh làm thành áo choàng.”
Đội viên khác cùng nhìn qua, đợi anh lên tiếng.
Hạ Chước rũ mắt, nhìn chằm chằm vào một điểm trong hư không.
Đây là tư thế anh quen dùng lúc suy nghĩ.
Anh biết lúc này anh nên vắt kiệt óc nói những lời tình tứ lãng mạn như “anh là vì em”, nhưng kiếp này họ mới vừa gặp gỡ, nói như vậy liệu có bị coi thành kẻ tâm thần hay không còn chưa biết.
Một khi hù dọa người gây hiệu quả trái ngược, như vậy sau này sẽ khiến Quý Đình Tự bài xích anh đến gần.
Hạ Chược lựa chọn điều hòa.
“Nguyên nhân đầu tiên là người anh em tốt của anh đã bị bọn họ giết, anh muốn trả thù cho cậu ấy, tiện thể cứu các em.”
Mạnh Phàm không hiểu, lắc lư cái tai: “Còn nguyên nhân thứ hai sao?”
Hạ Chước dừng hai giây, khẽ quay đầu nhìn về phía Quý Đình Tự, không nói gì cả, chỉ nhìn cậu.
Ánh mắt của Hạ Chước giam cầm cậu giống như ống kính của kẻ rình mò.
Quý Đình Tự không cần đoán cũng biết chắc chắn anh lại đang nhìn mình bằng ánh mắt đó, cơ thể không khỏi cảm thấy nóng nảy.
Đỉnh đầu hơi ngứa, muốn để tai mèo chui ra.
“Cái gì chứ, hỏi anh đấy anh cứ nhìn chằm chằm lão đại của chúng tôi làm gì?!” Mạnh Phàm túm hai cái tai to của mình lên che lên mặt Quý Đình Tự, không cho anh nhìn.
“Này! Tôi hỏi anh tốn công tốn sức giúp chúng tôi làm gì? Anh muốn lợi lộc gì?” Cậu ấy thầm nghĩ trông người đàn ông này rất nguy hiểm, mình nhất định phải bảo vệ lãnh đạo thật tốt!
“Lợi ích tự tôi sẽ đòi chủ nhiệm Quý sau khi sự việc kết thúc.” Hạ Chước nhìn Quý Đình Tự nói.
“A!” Mạnh Phàm tỏ vẻ “quả nhiên để tôi đoán trúng rồi”: “Anh muốn làm cái gì?!”
“Cậu không cần biết.”
Vẻ mặt Hạ Chước không thay đổi gì, ánh mắt lại nhìn về phía cái cái tay đặt trên vai của Quý Đình Tự xuyên qua không khí lạnh giá.
Nháy mắt Mạnh Phàm cảm thấy ngón tay bị bóng, vội vàng rụt về.
Để hòa tan sự gượng gạo, cậu ấy kiếm chuyện để hỏi: “Anh… Người anh em tốt kia của anh tên là gì? Có thể lúc trước chúng tôi từng gặp anh ta.”
Quý Đình Tự cũng nhìn qua.
Chỉ thấy biểu cảm của Hạ Chước lập tức từ ngày đông giá rét biến thành tràn đầy gió xuân, nghiêm túc nghĩ hai giây: “Cậu ấy tên là Jack.”
“Ồ, người lạ đáng thương.” Mạnh Phàm đổ nắp chai nước xuống đất, vô cùng đau lòng nói: “Người anh em Jack lên đường bình an.”
-
Hai chiếc xe giống như hai con kiến trong cánh đồng tuyết rộng lớn, một trận cuồng phong thổi qua sẽ bị nhấn chìm.
Tốc độ khôi phục thể lực của Hạ Chước rất kinh người.
Một chai nước ấm, một cái kẹo nho, một gói bánh quy nén đã bơm đầy thanh máu của anh rồi.
Nhưng bên Quý Đình Tự mãi vẫn chưa liên lạc được với căn cứ.
“Từ đầu tới cuối đều không có tín hiệu, 10 phút rồi mà căn cứ cũng chưa trả lời.”
“Tháp tín hiệu bị tuyết đè sập rồi sao?”
“Không nên, trước tết không phải vừa sửa à…”
Trạng thái gần như mất liên lạc khiến họ cảm thấy bất an, huống hồ trên đường có thể sẽ có lính mai phục xông ra bất cứ lúc nào, cũng không biết khi nào đám người tên sẹo sẽ đuổi tới. Nếu thật sự bị chặn lại thì chắc chắn sẽ là một trận giết chóc cực kỳ bi thảm.
Mỗi người đều biết rõ, thứ thợ săn chiến trường muốn không chỉ là vật tư.
Bọn họ sẽ giết tất cả alpha ở đây, sau đó đưa omega đi, xâm phạm, đánh dấu, chiếm làm của riêng.
Nỗi sợ hãi nhanh chóng lan ra trong xe, trong đầu mỗi người đều căng như dây đàn.
Đã nghèo còn mắc cái eo, tài xế báo cáo: “Chủ nhiệm, xe số 1 sắp hết xăng rồi.”
“Xe số 2 cũng vậy! Nhiều nhất có thể đi thêm hai tiếng.”
“Hai tiếng, có thể liên hệ cứu viện không…”
Cảm xúc của mọi người bị câu hỏi này dẫn tới điểm đóng băng.
“Đừng tự làm rối loạn trận thế.” Quý Đình Tự an ủi họ: “Thợ săn chiến trường liều mạng vì có hỏa lực, giờ vũ khí của bọn họ đều nổ rồi, cũng không quen thuộc đường đi bằng chúng ta, ưu thế rõ ràng nằm ở bên chúng ta.”
Cậu là trụ cột trong đội, lúc này nhất định phải bình tĩnh, cậu mà hoảng loạn thì tất cả mọi người đều sẽ hoảng loạn.
Nhưng nói ra câu này, trong lòng cậu cũng không nắm chắc.
Nếu chỉ có cậu và Sa Mạc Thanh, vậy gặp ai cũng chẳng sợ, người xui xẻo chỉ có thể là đối phương.
Nhưng Quý Đình Tự còn dẫn theo bảy đội viên sức chiến đấu gần như bằng không, dù thế nào cậu cũng phải đưa bảy người này trở về an toàn.
Bây giờ nên làm sao… Được ăn cả ngã về không à?
Trong lòng cậu vô cùng hỗn loạn, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.
Vai bị người chạm vào, cậu nhìn thấy một đôi chân bước tới qua khe ngón tay, chủ nhân của đôi chân kia ngồi xuống cạnh cậu.
Không nói gì cả, chỉ là rút tai nghe nối với máy nhận tín hiệu của cậu ra, cắm vào một cái điện thoại di động.
Sau đó giọng nói của tên sẹo truyền vào trong tai: “Người khác có thể mặc kệ, Quý Đình Tự nhất định phải tóm được!”
Kết thúc câu này, Hạ Chước ấn dừng ghi âm, không để cậu nghe thấy lời nói ô uế phía sau.
Ghi âm là anh ghi lại ngay khi phát hiện bọn côn đồ bày mưu, chính là để chuẩn bị cho lúc này.
Quý Đình Tự không có bất cứ phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không kinh động đến ai cả.
“Mục tiêu của bọn họ là em.” Hạ Chước ghé vào tai cậu nói.
“Anh có ý gì?”
“Chia thành hai đường.”
Lúc này Quý Đình mới cau mày nhìn anh, Hạ Chước không thay đổi sắc mặt, giọng nói hơi khàn nhưng mạnh mẽ.
“Ở chung một chỗ, họ sẽ gặp nạn vì em, em cũng sẽ bị thương vì phải bảo vệ họ. Ngược lại để bọn côn đồ biết rõ chúng ta chia thành hai đường, chắc chắn họ sẽ đuổi theo em, tha cho đội viên của em.”
“Sao anh biết bọn côn đồ sẽ không chia ra đuổi theo cả hai đường? Bọn họ cũng không ngốc.”
“Anh đã xử lý một nửa người của bọn họ, trong thời gian ngắn đâu có nhiều người để chia thành hai đường?”
Quý Đình Tự chợt sửng sốt.
“Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi? Hay là trùng hợp đốt xe? Đợi đã…”
Đột nhiên cậu nhớ đến điều gì, môi run rẩy: “Tại sao anh không lấy ghi âm ra ngay từ đâu?”
So với mảnh vải có máu và bức ảnh, rõ ràng đây mới là phương pháp tự chứng minh nhanh nhất và hùng hồn nhất, nhưng anh lại lấy ra sau cùng.
“Bởi vì đội viên của em sẽ không để em đi.”
Hạ Chước nhìn vào mắt cậu, nói: “Mặc dù sức chiến đấu của họ yếu nhưng rất trung thành với em, sẽ không để em làm mồi nhử vì họ.”
Tiếng nói của anh rất nhẹ, giống như tiếng lớp băng mỏng nứt ra, đôi mắt màu xanh băng cũng rất dịu dàng vô hại.
Nhưng Quý Đình Tự lại có cảm giác lạnh sống lưng, giống như bản thân đã trở thành một quân trên bàn cờ.
“Ngay giây phút nghe thấy bọn côn đồ bày mưu, anh đã nghĩ đến bước này rồi, đúng không?”
Cho nên anh đã ghi âm, đốt xe, đuổi theo cậu, dùng từng chứng cứ tự chứng minh, cuối cùng mới lấy ghi âm ra, chỉ bật cho mình cậu nghe. Bởi vì anh biết cho dù đi đường vòng cũng không cản được thợ săn, chắc chắn sẽ có một trận chiến ác liệt.
Rốt cuộc là tâm tư tỉ mỉ cỡ nào mới có thể sắp xếp xong tất cả những điều này chỉ trong vài giây?
Bỗng nhiên Quý Đình Tự cảm thấy anh rất đáng sợ.
“Anh khiến tôi cảm thấy anh càng có âm mưu lớn hơn.”
Khóe môi Hạ Chước cứng đờ, sửng sốt.
Anh rũ mắt, nhìn vết thương trên tay mình, vẻ mặt rất đau thương.
“Âm mưu không màng tất cả để anh thấp thỏm lo lắng lái xe 15 phút trên núi tuyết sao?”
Anh nói ra câu này bằng giọng điệu cô đơn, khiến trái tim Quý Đình Tự bị đóng băng trong nước biển.
“Em biết không, có bảy lần anh suýt nữa trượt xuống núi đấy.”
Mà mỗi một lần anh đều nghĩ nếu anh chết rồi, vậy kiếp này Quý Đình Tự phải làm sao, tai nạn tái diễn ư?
Tuyệt đối không được.
“Xin lỗi… Tôi là nói, hôm nay chúng ta mới quen biết, ngay cả tên của anh tôi còn chưa biết, tôi không biết phải tin tưởng anh thế nào.” Ánh mắt Quý Đình Tự giống một chú mèo con tự trách, khó xử cúi đầu.
Hạ Chước không đành lòng thấy cậu như vậy, thở dài, lấy một cái gì đó ở trong túi ra, đưa qua, khớp xương chạm vào đầu gối của cậu.
Quý Đình Tự rời mắt, nhìn lòng bàn tay anh mở ra, bên trong là nửa đầu lọc thuốc lá.
Chính là cái anh lấy từ trong tay của cậu…
Điếu thuốc vốn còn một phần hai, bây giờ đã biến thành một phần ba, là bị ai hút không cần nói cũng biết.
Hạ Chước cúi đầu xuống, ghé tới trước mặt cậu, nhẹ nhàng nhìn cậu từ dưới lên trên, thứ trong đôi mắt màu xanh băng kia đã quá rõ ràng, đủ để giải thích tất cả những điều anh làm tối nay.
“Nếu như anh nói âm mưu của anh chỉ là để bảo vệ một người thì sao?”
Giọng alpha say đắm, giống rượu vang tung váy nhảy múa trong ly rượu.
Quý Đình Tự nhìn vào mắt anh, cảm thấy trái tim mình bị chạm nhẹ.
Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện…
Không chỉ tim của cậu bị chạm, xe của họ cũng bị va chạm!
“Chủ nhiệm! Bọn họ đuổi kịp rồi!”