19
Từ ngày đó.
Hai anh em quả thật không trèo lên giường tôi nữa.
Nhưng trò chơi yêu đương lố bịch vẫn tiếp diễn.
Thương Lục mỗi sáng đều mang hoa tươi đến phòng tôi.
(Những bông hoa do tôi tự tay chăm sóc trong vườn dưới nhà)
Đến công ty cũng không ngừng nhắn tin ngọt ngào.
Về nhà là mang đến phòng tôi đủ thứ đồ ăn ngon, đồ chơi, đồ đẹp.
Tủ quần áo của tôi sắp bị cậu ta nhét đầy rồi.
Thương Xán thì đơn giản và thô bạo hơn.
Sáng chuyển tiền, trưa chuyển tiền, tối chuyển tiền.
Lần duy nhất cậu ta gửi tin nhắn là thế này:
“Anh, anh xem hôm nay em có gì khác với hôm qua không?
“Hôm nay em yêu anh hơn hôm qua một chút.”
Tôi trả lời bằng một dấu chấm lửng.
Thế là cậu ta không bao giờ gửi tin nhắn nữa.
Cứ tiếp tục chuyển tiền.
Hai đứa còn cố gắng rủ tôi đi cắm trại ngắm sao.
Thương Lục làm nũng thì còn đỡ, quen rồi.
Thương Xán làm nũng thì mạnh bạo hơn nhiều.
Tôi không thể chống đỡ.
Thế là đành phải đi.
Kết quả, hai đứa vì nửa đêm đều muốn chui vào lều của tôi mà suýt nữa lại đánh nhau.
Về nhà tôi bị sốt nhẹ.
Cả hai đều đồng tình rằng tôi bị thế là do nửa đêm ra ngoài khuyên can mà bị gió đêm thổi vào.
Và cũng đồng tình rằng tôi phải khuyên can là do đối phương không biết điều.
Thế là cãi nhau.
Tôi nghe khát nước, ho một tiếng.
Cuộc cãi vã tạm dừng.
Thương Xán vội vã chạy ra ngoài tìm điện thoại gọi bác sĩ.
Thương Lục bưng nước ấm đút cho tôi.
Tôi uống một ngụm, gạt tay cậu ta ra.
“Cậu ra ngoài, khóa cửa lại.”
Thương Lục đặt cốc xuống, nhìn tôi một lúc.
Xoay người đi hai bước, chân bỗng khựng lại.
Rồi từ từ quay lại bên giường, nửa quỳ xuống, lật mu bàn tay áp vào má tôi.
Mu bàn tay ấm áp, tôi vô thức áp má vào.
Thương Lục nhìn tôi không chớp mắt, nhếch môi:
“Anh ơi, pheromone của anh có vẻ không đúng lắm.
“Anh sắp đến kỳ phát tình, đúng không?”
“…”