Theo Mẹ Gả Vào Hào Môn, Cặp Alpha Song Sinh Luôn Muốn Trèo Lên Giường Tôi

Chap 6

 

6

Tôi trốn hai anh em chúng nó hai ngày.

Thực ra chủ yếu là trốn Thương Lục.

Vì nghe mẹ tôi nói, Thương Xán đã đến công ty của chú Thương.

Ngày thứ ba.

Thương Lục cũng đến công ty.

Tôi không cần phải đi theo mẹ đi dạo phố xách túi cho bà nữa.

Ăn trưa xong, đang chuẩn bị ra vườn giúp chú quản gia cắt tỉa hoa.

Mẹ tôi gọi lại, bưng từ trong bếp ra một bát cháo thịt nạc và rau.

Ngửi thấy khá thơm.

Tôi có chút khó xử: “Mẹ, con không ăn nổi…”

“Mang cho Thương Xán đi.”

“…”

“Thằng bé bị sốt, sáng nay bác sĩ vừa đến khám, khá nặng đấy.”

“Ồ?”

Đáng đời.

Tôi bưng bát cháo lên tầng hai.

Phòng Thương Xán rất tối.

Tôi bật đèn pin điện thoại, từ từ đi vào.

Sau khi đặt bát cháo lên tủ đầu giường.

Tôi cúi xuống, đẩy nhẹ người đang nằm nghiêng, nhắm mắt trên giường.

“Này, chết chưa đấy?

“Chưa chết thì dậy ăn chút gì đi.”

Đợi ba giây, không có phản hồi.

Tôi bĩu môi, đấm vào không khí “bốp bốp” hai cái.

Xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng giây sau, ống tay áo bị kéo lại.

Đằng sau vang lên một tiếng khàn khàn khô khốc – “Mẹ”.

“…”

Đây là chiêu gì vậy?

Ngón tay đang nắm ống tay áo tôi chuyển sang bóp nửa bàn tay tôi.

Tôi quay lại nhìn.

Thương Xán nửa mở mắt, lông mày nhíu chặt.

Tôi từ từ cúi xuống, ghé vào tai cậu ta, thì thầm:

“Tôi là bố cậu.”

Thương Xán nhíu mày, chậm rãi đảo tròng mắt.

“Mẹ.”

“…”

Bó tay.

Hình như có nghe nói cặp song sinh này mất mẹ từ rất nhỏ.

Nhưng cũng không thể cứ thấy ai là gọi mẹ như thế được.

Tôi thở dài, nắm lấy tay cậu ta.

Vứt ra.

Vì lòng nhân đạo, tôi nói một câu:

“Ngủ đi.”

Sau khi quay lưng lại, tôi vẫn không thể bước đi.

Lần này Thương Xán trực tiếp ngồi dậy ôm lấy eo tôi.

Mặt dán vào lưng tôi, cọ cọ đầy quyến luyến.

“Mẹ ơi, đừng đi.”

“… Điện thoại của tôi đâu? Còn gọi bậy nữa là tôi quay phim lại đấy.”

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”

“…”

Phần vải áo lót được Thương Xán dán vào truyền đến hơi ẩm.

Tôi há miệng.

Khô khan đe dọa:

“Lau nước mắt thì được, dám lau nước mũi là tôi đánh thật đấy.”

Hai cánh tay Thương Xán ôm chặt lấy eo tôi hơn nữa.

Nước mắt chảy càng dữ dội hơn.

Giọng khàn khàn, mang theo tiếng nức nở, gọi “mẹ” từng tiếng một.

Nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm không thể nào giả được.

Tôi cũng từng nhớ mẹ như thế.

Nhưng tôi thường giấu nó vào trong giấc mơ.

Tôi cúi đầu nhìn Thương Xán.

Nghi ngờ cậu ta đang mộng du.

“Mẹ, đừng bỏ rơi con.”

“…”

Ngẩng đầu thở dài.

Tôi ngồi xuống.

Đưa tay xoa đầu cậu ta, tựa đầu cậu ta vào vai tôi:

“Được rồi.

“Mẹ ở đây.”

 

back top