Bây giờ mình phải xử lý việc này như thế nào đây, trong lòng Mạc Chi Dương có chút trào phúng, nhưng mà có một số việc chính mình vẫn phải tự làm, làm sao mà Bạch Liên Hoa có thể chịu được người mình yêu đang ở bên ngoài đây?
Có lẽ những câu nói này đã thuyết phục được người ở trong phòng, bỗng nhiên cửa mở ra, Thẩm Trường Lưu thuận tiện đi vào trong.
Thấy người đi vào Mạc Chi Dương cười khổ một chút, cậu đang chuẩn bộc lộ ra kỹ năng diễn xuất của ảnh đế tầm cỡ Oscars nói:
- Em, ư….
Căn bản là Thẩm Trường Lưu không nghe người ta nói, bỗng nhiên hôn lên khuôn mặt người ta.
Chết tiệt! Tên đàn ông thối sao lại không làm giống như kịch bản vậy chứ?
Anh có thể để cho em khóc trước vừa khóc vừa giả vờ đáng thương một chút được không, bỗng dưng lại như thế này...
Mạc Chi Dương cảm nhận được độ ấm và xúc cảm ở trên môi, nếu anh đã không diễn theo kịch bản thì em cũng không theo theo kịch bản nữa, hoặc là anh chết hoặc là tôi sống!
Vươn tay ra sau lưng ôm lấy cổ của anh ta đón nhận nhiệt tình như cuồng phong bão táp.
Từ phòng khách đi đến phòng ngủ, hai người giằng co cũng không tách nhau ra.
Đi vào phòng ngủ Thẩm Trường Lưu, tên đàn ông thối tha này dùng một chân đá cánh cửa phòng ngủ vang lên một tiếng "sầm", động tác còn vô cùng thành thạo.
Mạc Chi Dương bị đẩy ngã ở trên giường, rõ ràng vừa mới rời khỏi giường, lại nhìn lên Thẩm Trường Lưu mặc một bộ quần áo ngủ làm bằng tơ lụa màu đen, bây giờ ánh mắt trên khuôn mặt tiều tụy ấy rất có thần thái, vì thế vươn đôi tay vuốt ve hai má của anh ta cười khổ nói.
- Trường Lưu... Một lần cuối cùng thôi!
Những lời này khiến Thẩm Trường Lưu xúc động cầm lấy bàn tay bé nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt của mình.
- Không phải một lần cuối cùng, anh muốn ở một chỗ cùng với em đời đời kiếp kiếp.
Nụ cường mang theo sự bất đắc dĩ và bi thương, bỗng nhiên Mạc Chi Dương nhổm dậy ôm lấy cổ của anh ta, dâng chính bản thân mình lên, cảm xúc đau thương từ trong khóe mắt chảy xuống, từ đầu lưỡi truyền lại cho anh ta.
Bị cảm xúc của Dương Dương kích thích nên động tác của Thẩm Trường Lưu lỗ mãng hơn, ngồi khóa ở trên người cậu rồi ôm lấy áo ngủ dài tay màu cà ri của cậu trực tiếp xé từ trên cổ áo xuống dưới.
Xoẹt!
Mạc Chi Dương có chút bất ngờ, cái tên tư sấm dân trạch(1) này tại sao còn xé rách áo ngủ vậy.
(1)Tư sấm dân trạch: xông vào nhà dân.
- Áo ngủ của em!
Kêu là kêu như thế nhưng vẫn có chút thích thú, loại cảm giác này...
- Ngoan đi, về sau anh lại mua cho em thêm vài bộ nữa!
Thẩm Trường Lưu cúi người xuống dưới, hôn vào xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.
Chuyện đã thành ra như vậy cậu còn có thể làm gì bây giờ, Mạc Chi Dương thuận nước đẩy thuyền mà lựa ý nói hùa theo anh ta, hai chân vòng quấn lấy eo, hai hàm răng cắn chặt, ngay cả khi phản bội lại bản thân cậu cũng không chịu
Thấy người kia vẫn đang nhẫn nhịn, đôi môi của Thẩm Trường Lưu chạm vào vành tai của cậu, nói:
- Dương Dương, thật sự xin lỗi, xin lỗi, là anh quá ích kỷ kiêu ngạo.
Làm thì làm đi nói nhiều như thế làm cái gì chứ?
Mạc Chi Dương không trả lời ôm đầu của anh ta ấn vào hõm vai của mình, cố gắng dùng nửa người dưới để phối hợp.
Sự việc vô lý đã qua đi, hai người đều có chút mệt mỏi nhất là Thẩm Trường Lưu, cả một ngày hôm qua cộng thêm đêm không ngủ, sau khi tắm cho Dương Dương đã ngất xỉu, đầu chạm vào gối ngủ ngay lập tức.
Mạc Chi Dương cũng không yếu đuối như vậy nhưng thật ra là bởi vì lười tắm rửa nên mới giả vờ ngất xỉu để anh ta tắm cho mình, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì rời giường làm cho mình một bát mì bắp cải muối, ăn xong lại quay trở về.
Thẩm Trường Lưu ngửi thấy mùi khói thuốc bỗng mở mắt ra, trời đã tối mà trong phòng cũng không bật đèn, anh ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình mơ hồ ngồi ở mép giường, thuốc lá hương bạc hà hiện ra một đốm sáng trong bóng tối.
Hình như biết anh ta tỉnh lại Mạc Chi Dương cúi đầu xuống, âm thanh trầm thấp nói.
- Đến lúc anh phải trở về rồi.
Thẩm Trường Lưu ngửi được mùi khói thuốc bay qua, ngồi thẳng lưng nói.
- Em muốn anh đi đâu chứ?
- Anh Tô chắc vẫn còn ở nhà anh nên trở về đi.
Mạc Chi Dương nói xong lại hít một hơi thuốc lá thật sâu, cũng không biết tại sao lại bị sặc khói ho dữ dội.