Mạc Chi Dương dao động, cúi đầu rối rắm suy nghĩ.
Từ lúc Thẩm Trường Lưu tỉnh lại, bản thân cũng đã cự tuyệt và đẩy ra, cũng đã chiếm được ưu thế, không cho anh có cơ hội nói chuyện đồng thời tính toán những tổn thương trước kia nguyên chủ phải chịu, lần này xem như đòi lại công đạo cho nguyên chủ cũng như khiến anh phải áy náy.
Lúc sau thực ra biết tàn thuốc làm Thẩm Trường Lưu bị bỏng nhưng không lập tức nói ra, cũng là vì cho mình một bậc thang bước xuống cũng là cho Thẩm Trường Lưu một cơ hội thổ lộ tình cảm.
Chẳng qua anh giả vờ tự hạ thấp giá trị bản thân, tỏ ra đáng thương để nhận lấy sự đồng cảm, đây cũng là điều Mạc Chi Dương không ngờ tới, cũng là chứng tỏ kế hoạch của cậu rất thành công.
Sau khi phân tích xong, Mạc Chi Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chính mình hiện lên trong mắt anh, nghẹn ngào hỏi một câu.
- Vậy Tô Bạch Tô tiên sinh làm sao bây giờ?
- Anh sẽ nói rõ ràng với cậu ta, nếu em cảm thấy gặp mặt cậu ta sẽ nhớ tới những chuyện không vui, vậy anh cũng sẽ không để cậu ta xuất hiện nữa được không?
Thẩm Trường Lưu thật cẩn thận hỏi, thái độ này của anh chính là bản thân có cơ hội.
Nghe câu nói này, trong lòng Mạc Chi Dương cười nhạo “Thẩm Trường Lưu quả nhiên là Thẩm Trường Lưu, lúc yêu thì chính là bảo bối độc nhất vô nhị lúc không yêu nữa thì cũng chỉ có sự lạnh nhạt thờ ơ mà thôi.”
Cho nên, Thẩm Trường Lưu tôi sẽ cố gắng để cả đời anh mãi mãi yêu tôi!
- Không nhất thiết phải làm như vậy đâu.
Mạc Chi Dương gục đầu xuống, yếu đuối nói.
- Tất nhiên không gặp được thì không gặp thôi.
Giọng nói nhỏ nhẹ ghen tỵ, gãi đúng chỗ ngứa cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, Thẩm Trường Lưu rất vui vẻ, một tay kéo cậu ôm vào lòng.
- Dương Dương, anh yêu em.
- Vâng.
Mạc Chi Dương vùi đầu vào trong ngực anh, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì còn gặp phải một vấn đề, đó chính là Thẩm Trường Lưu không có quần áo để mặc, trên người anh trần trụi cũng chỉ có một cái quần lót.
- Anh…
Mạc Chi Dương xấu hổ nhìn thoáng qua anh, nhìn đến chỗ kia thì sắc mặt đột nhiên ửng đỏ lên.
- Chỗ em không có quần áo vừa vặn với ạnh!
- Vậy anh khỏa thân đi ra ngoài sao?
Thẩm Trường Lưu nhìn thấy mặt cậu ửng đỏ, cố ý trêu chọc, giọng nói cũng có chút phiền não.
- Không được, không được để người khác nhìn thấy!
Mạc Chi Dương vội vàng nói, dáng vẻ ghen tỵ vô cùng đáng yêu.
- Em đi mua quần áo cho anh, anh đợi đấy.
Mua quần áo xong để cho anh mặc vào, rồi đội mũ đeo kính râm đeo khẩu trang các thứ, lại nhân lúc không có người nhanh chóng chuồn đi.
Nếu để những người đó phát hiện, ảnh đế Thẩm Trường Lưu lại có thể ở đây, sẽ bị mọi người bao vây, đến lúc đó lên hotsearch, hậu quả khó lường.
Hai người thận trọng đi về, Thẩm Trường Lưu đã sớm bảo trợ lý đứng chờ dưới lầu, lên xe rồi mới cởi khẩu trang ra, ôm lấy người bên cạnh hôn một cái.
- Chúng ta trở về nhà thôi.
- Vâng.
Mạc Chi Dương đỏ mặt quay đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Trợ lý ở phía sau nhìn thấy, cũng không nói gì, ngay cả chị Coco cũng không bận tâm, bản thân mình cũng không nên quan tâm.
Lúc quay trở về nhà Thẩm Trường Lưu, Mạc Chi Dương nhìn thấy đèn sáng, đoán chừng Tô Bạch kia còn đang ở trong nhà. Như vậy cũng tốt, để cho cậu ta nhìn xem tình hình bây giờ là như thế nào.
Thẩm Trường Lưu mở cửa dẫn cậu đi vào, nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng, đi qua hành lang nhìn thấy Tô Bạch vẫn còn chưa đi, đang ngồi trên ghế sô pha.
Vẻ mặt tức giận giống như đang chờ đợi điều gì.
Tô Bạch đợi một ngày một đêm, cậu ta không tin Thẩm Trường Lưu cứ như vậy vứt bỏ cậu ta để đi tìm Mạc Chi Dương gì đó, cậu xứng sao? Cậu ta là cái thá gì sao có thể so sánh với mình chứ.
Nhưng sự thật trước mắt đã hung hăng cho cậu ta một cái bạt tai, Thẩm Trường Lưu trở về còn dẫn theo Mạc Chi Dương trở về nữa.