Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 15: Thế thân tình nhân ảnh đế (15)

 

- Cậu đủ rồi đấy!

 

Bây giờ Thẩm Trường Lưu cảm thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của Tô Bạch này thật là buồn nôn.

 

Anh xoay người ôm Dương Dương đang run rẩy vào lòng, dùng hai tay che tai cậu lại, không muốn cậu nghe thấy những lời tiếp theo.

 

- Tô Bạch, tôi cảnh cáo cậu, rời khỏi nhà tôi ngay lập tức, nếu không tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

 

Tô Bạch bị dọa sợ, ánh mắt và giọng điệu của anh lúc này cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy cả, có một tia ớn lạnh đáng sợ.

 

Ngay lúc này, Tô Bạch nhận thức được, một Thẩm Trường Lưu luôn dịu dàng chỉ mỉm cười với cậu ta đã không còn nữa, bởi vì người trong vòng tay anh là người khác, trước đó là còn người thế thân của mình.

 

Tất cả đều do cậu ta!

 

- Trường Lưu…

 

Tô Bạch không hiểu, tại sao anh lại tuyệt tình như vậy.

 

- Tô Bạch, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng gặp cậu, nếu không… Cậu cho rằng trước đây tính tình của tôi thực sự tốt như vậy sao? 

 

Trước kia Thẩm Trường Lưu bởi vì thích mới dễ dàng tha thứ, hiện tại không thích, tại sao anh phải chịu đựng chứ, tất cả tình yêu còn sót lại anh dành cho Dương Dương đều cảm thấy không đủ.

 

- Mạc Chi Dương, bây giờ anh ta có thể đối xử với tôi như vậy, đợi đến khi có một người giống như cậu xuất hiện anh ta cũng sẽ đối xử với cậu như thế này thôi!

 

Tô Bạch nói xong lời này, cứ như vậy đi ra ngoài.

 

Cậu ta không từ bỏ, cậu ta không thể chấp nhận được chính mình lại thua kém Mạc Chi Dương.

 

Mạc Chi Dương nghe thấy những lời này, ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Lưu, nhìn thẳng vào  mắt anh hỏi.

 

- Anh sẽ như vậy sao?

 

- Sẽ không đâu.

 

Thẩm Trường Lưu cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.

- Cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi.

 

Nghe thấy những lời này, Mạc Chi Dương không vui lắm, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, đôi mắt hoa đào giống như dính phấn mắt, đỏ lên.

 

- Trước đây anh từng nói với em anh chỉ yêu một mình Tô Bạch mà thôi…

 

Thẩm Trường Lưu ngạc nhiên, thì ra từng lời mình từng nói trước đây, đã giống như con dao khắc vào lòng cậu, sao bản thân lại có thể khốn nạn như vậy chứ, trước đây làm cậu tổn thương, bây giờ lại luôn miệng nói yêu cậu.

 

Ôm cậu vào lòng, gắt gao ôm chặt, Thẩm Trường Lưu trịnh trọng nói.

 

- Dương Dương, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng nửa đời sau của mình để chúng minh sự trung trinh của anh.

 

Mạc Chi Dương bị ôm chặt, mặt chôn trong ngực anh, yếu ớt nói một câu.

 

- Ừm.

 

Ầm ĩ một trận, cũng hơi muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi ghi hình, sau khi hai người rửa mặt xong, Mạc Chi Dương muốn đi phòng cho khách ngủ, lại bị giữ lại.

 

- Em đi đâu? 

 

Thẩm Trường Lưu giữ chặt cánh tay cậu, không rõ vì sao.

 

Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, chớp chớp đôi mắt đào hoa, không hiểu gì nhìn anh.

 

- Em đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

 

Trước kia mặc dù bọn họ vẫn có làm, nhưng mà Thẩm Trường Lưu chưa bao giờ giữ Mạc Chi Dương ngủ lại qua đêm cả, làm xong thì đến phòng cho khách ngủ.

 

Thẩm Trường Lưu cười khổ, trước đây anh ta đúng là một tên khốn nạn, đột nhiên cúi người xuống ôm cậu đi vào phòng ngủ.

 

- Sao có thể ngủ ở phòng khách được chứ, anh muốn thời thời khắc khắc được ở bên em.

 

- Anh cẩn thận một chút!

 

Mạc Chi Dương bị bế lên, hoảng sợ vội vàng ôm lấy cổ anh.

 

Đêm nay, Mạc Chi Dương ngủ không thoải mái lắm, Thẩm Trường Lưu kia thật là …

 

Cả đêm ôm cậu vào lòng giống như ôm búp bê, chỉ trở mình một cái cũng khiến anh giật mình tỉnh giấc, sau đó lại ôm chặt hơn, giống như sợ người ta có cánh bay đi mất vậy.

 

Cuối cùng trời cũng sáng, cậu nhanh chúng đứng dậy lấy cớ là đi làm bữa sáng mới có thể rời khỏi vòng tay của người đàn ông ngốc nghếch này.

 

- Thẩm Trường Lưu rất không có cảm giác an toàn.

 

Mạc Chi Dương nghĩ nghĩ.

 

Mấy ngày nay đều dùng những chuyện trước kia để khơi dậy cảm giác tội lỗi của anh ta, khiến anh ta khắc cốt ghi tâm một chút với đoạn tình cảm này, kết quả người đàn ông ngốc nghếch này lại càng ngày càng không có cảm giác an toàn.

 

back top