Thẩm Trường Lưu đang ngủ thì phát hiện bên cạnh mình không có ai, vội vàng bật dậy. Lúc này anh mới nhớ ra cậu bảo cậu đi làm đồ ăn sáng, anh thở phào, lật chăn ra đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, anh phát hiện ra vết thương trên cánh tay mình, tối qua đã xử lý qua rồi, bây giờ khôi phục cũng không tồi. Thẩm Trường Lưu híp mắt lại, có mùi gì đó hơi nguy hiểm. Đột nhiên, anh dùng ngón trỏ ấn vào vết bỏng đó.
Đến khi nhìn nó nghiêm trọng hơn anh mới bỏ tay ra rồi xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, chẳng thèm quan tâm gì.
Vừa mở cửa phòng ra đã thấy mùi thơm của cháo, anh đi theo hương thơm đó đến phòng bếp, nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang mặc áo sơ mi của mình nấu cháo.
Anh đi qua, ôm lấy eo cậu từ phía sau, ôm cả người cậu trong vòng tay. Mũi Thẩm Trường Lưu cọ cọ vào phần cổ lộ ra, anh hít một hơi thật sau, nói với giọng trầm, thấp.
- Thơm quá.
- Nhanh thôi, ăn xong còn đi quay.
Mạc Chi Dương trả lời lại, cậu không nghĩ gì nhiều cả.
Nghe thấy câu trả lời của cậu, Thẩm Trường Lưu bật cười, mở miệng ra ngậm tai cậu, vòng ôm trên eo ngày càng chặt, càng ngày càng chặt.
Tiếng cười đó, toàn là người có kinh nghiệm cả có gì mà không hiểu đâu, Hạ Chi Dương đỏ mặt, đôi mắt đào hoa lườm anh một cái.
- Mau lên, chuẩn bị ăn cơm thôi.
Thẩm Trường Lưu không nghe, bàn tay phải đang để eo dần đi lên, lướt qua cổ, nâng cằm cậu lên rồi anh cúi xuống hôn từ đằng sau, không cho cậu cơ hội để phản kháng.
“Ui” tư thế này hơi mệt, Mạc Chi Dương ngửa cổ lên hơi mỏi, không thở được nên cậu mới bỏ ra, cậu thở dốc, nhìn anh với ánh mắt rất mơ màng.
Đôi mắt của cậu ta thực sự rất đẹp, đơn thuần đến mức chỉ có cái bóng của mình, Thẩm Trường Lưu mê mẩn: “Dương Dương, một người đẹp đẽ, mới mẻ như em thuộc về anh, còn anh thì yêu em với vẻ xấu xí.”
Lúc trước Tô Bạch nói Dương Dương không xứng với mình, thực ra chính anh biết anh mới là người không xứng với Dương Dương.
- Được rồi, mau chuẩn bị ăn cơm thôi.
Mạc Chi Dương đỏ mặt, đẩy anh ra, bảo anh lấy hộ mình bát đũa.
Lúc ăn cơm, cậu đang nghĩ lúc trước Thẩm Trường Lưu như một đứa trẻ bị đuối nước, tình yêu trong cậu suốt mười lăm năm không tìm được ai cứu rỗi. Bây giờ vớ được một khúc gỗ nổi thì anh mới bắt đầu thay đổi.
Cậu nhìn anh một cái, đúng lúc đó anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười ngốc nghếch. Có thay đổi thế nào thì anh vẫn là người đàn ông ngốc nghếch đó thôi.
- Trưa nay anh muốn ăn gì?
Mạc Chi Dương ăn cháo xong, tiện nên hỏi luôn.
Mắt Thẩm Trưởng Lưu sáng rực lên, vội vàng trả lời.
- Em muốn đưa cơm cho anh à? Anh muốn ăn sườn hầm mướp đắng với thịt chua ngọt.
- Em á?
Mạc Chi Dương nghẹn họng, lúc trước không phải toàn là anh về ăn cơm sao? Dù sao địa điểm ghi hình cách đây cũng không xa, sao tự nhiên lại muốn được đưa cơm thế này?
Còn nữa, tại sao người đàn ông này cười trông lại ngốc thế này vậy chứ.
- Vậy thì thêm một món rau nữa đi.
- Được!
Thẩm Trường Lưu cười
- Đúng rồi, tối em đi dạy anh đến đón em nhé.
Tiễn anh ra ngoài xong Mạc Chi Dương đi mua đồ ăn về, cậu cứ cảm thấy hình tượng của Thẩm Trường Lưu có vấn đề gì đó nhưng dường như cũng chẳng có gì không đúng cả, phải cảnh giác một chút thôi.
Nấu ăn xong thì cũng gần đến giờ, Mạc Chi Dương cầm cặp lồng, bắt xe đi đến địa điểm ghi hình.
Thế nhưng mà đang định đi vào thì cậu lại bị chặn lại ngoài cửa. Hết cách rồi, chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Trường Lưu rồi đưa điện thoại cho bảo vệ thì mới được vào.
Mạc Chi Dương đi vào phòng nghỉ ở sau sân khấu, ở đây có không ít nhân viên, còn có một vài ngôi sao nổi tiếng lúc trước cậu đã từng gặp và một vài ngôi sao nhỏ nhìn cũng quen mắt.
- Cậu là ai thế? Không được đưa hàng vào đến tận đây đâu.
Vừa đi lên hành lang đã nghe có tiếng người hét, Mạc Chi Dương ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, là một ngôi sao rất nổi tiếng. Nhưng mà… cô ấy tên là gì ấy nhỉ?
Nhìn rất quen mắt nhưng mà thực sự là không có ấn tượng gì cả.