Vừa bị từ chối Tiêu Nhan vô cùng tức giận, lại không dám nổi giận với nhân viên đoàn làm phim, nhìn thấy một người tự mình dâng đến trước họng súng, vừa vặn để cho cô ta trút giận.
Với kinh nghiệm của Mạc Chi Dương đương nhiên biết người phụ nữ này muốn làm chuyện gì, vì vậy có chút khẩn trương lắc lắc đầu.
- Tôi không phải là tới giao đồ ăn!
- Sao lại thế này? Chỗ này không được giao đồ ăn?
Bắt được nhược điểm này, Tiêu Nhàn không chịu buông tha, trực tiếp gọi nhân viên tới.
- Không biết quy định sao?
- Tôi thực sự không phải là nhân viên giao đồ ăn mà!
Mạc Chi Dương biết người phụ nữ này muốn làm gì, không thành vấn đề, cô cứ diễn đi còn tôi yên tâm là tiểu bạch hoa là được rồi.
Gấp đến độ hai mắt đỏ lên, cũng không biết giải thích thế nào.
- Tôi thật sự không phải là nhân viên giao đồ ăn, tôi chỉ là…
- Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người mượn danh nghĩa giao đồ ăn mà trà trộn vào đây, nhanh cút ra ngoài đi, tránh cho mấy tên blogger kia viết bậy bạ.
Tiêu Nhàn liếc mắt nhìn nhân viên kia, đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo ý tứ cảnh cáo.
Nhân viên không muốn vì một nhân viên giao đồ ăn mà đắc tội với Tiêu Nhàn, thậm chí còn lấy lòng cô ta, duỗi tay đẩy Mạc Chi Dương một cái.
- Nhanh cút ra ngoài đi.
Mạc Chi Dương vốn đang đứng ở đầu cầu thang, bị anh ta đẩy lùi ra sau một bước nhỏ, vừa vặn giẫm trúng mép bậc thang, bật ngựa ra sau một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống, vẫn may là cậu kịp thời bắt lấy được lan can cho nên không bị lăn xuống.
Thẩm Trường Lưu đang ở trong phòng nghỉ trong cùng của hành lang tầng hai, vừa thay quần áo xong chuẩn bị đi ra đón người thì nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đó, sợ tới mức hô hấp của anh cũng ngừng lại.
Đôi chân dài sải bước, đẩy những người đang đứng xem náo nhiệt ở hành lang ra, một tay ôm lấy người đang đứng ở mép cầu thang, ôm vào lòng.
- Dương Dương!
Vừa rồi Thẩm Trường Lưu đã rất hoảng sợ, nhìn thấy cậu thiếu chút nữa bị ngã xuống mà trái tim như muốn ngừng đập.
Mạc Chi Dương rất nể mặt mà gắt gao ôm chặt lấy eo anh, giọng nói run run, suýt nữa đã bật khóc.
- Em không phải là người giao đồ ăn.
Chuyện phát triển thành như vậy, mọi người đều không ngờ tới, trong giây tiếp chàng thanh niên lạ mặt này lại trở thành cục cưng trong lòng Thẩm tiên sinh.
- Dương Dương đừng sợ.
Thẩm Trường Lưu gắt gao ôm chặt cậu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc nói cho anh biết cậu không có việc gì cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dựa vào trong lòng anh, tránh ở chỗ người ta không thấy được, khóe miệng Mạc Chi Dương nhếch lên, nào có chút yếu đuối nhu nhược nào chứ.
- Thẩm tiên sinh, chúng tôi…
Nhân viên đột nhiên cảm thấy xấu hổ, lúc này không biết làm sao mới tốt cả.
Thẩm Trường Lưu lườm anh ta một cái, còn có người phụ nữ kia nữa. Thực ra sau khi Dương Dương gọi điện thoại anh đã định đi đón cậu rồi, kết quả là ở hành lang, người phụ nữ này cố ý cầm ly nước trái cây đụng vào người anh, muốn nhân cơ hội này vào phòng nghỉ của mình, đương nhiên là bị anh từ chối rồi.
- Dương Dương đừng sợ, chúng ta đi trước thôi.
Thẩm Trường Lưu nửa ôm cậu lướt qua đám người kia đi vào phòng nghỉ của mình, bây giờ mà nổi giận chỉ sợ dọa người trong lòng mình cho nên vẫn là kìm nén trước.
Mọi người đều không biết chàng trai này, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người đi lướt qua.
Mạc Chi Dương quay đầu nhìn thoáng qua hành lang, một bên hành lang này là một gian phòng, một bên là lan can, rất nhiều người còn đang nhìn mình, ánh mắt mỗi người đều kỳ quái.
Thẩm Trường Lưu ôm người đi vào trong, một tay ôm eo, rất dịu dàng mà hôn trán cậu, cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay cậu.
- Em có mệt không?
- Vẫn ổn ạ.
Mạc Chi Dương rất phối hợp tay trái ôm cổ anh.
- Anh mau ăn cơm đi.
Hai người cứ như vậy công khai ôm ôm ấp ấp đi vào trong, trong đó có một người thốt lên.
- Cậu ta không phải là chàng trai bị đám paparazi chụp được trước đây sao?
Mặc dù bóng dáng rất mơ hồ, nhưng hiện tại trông rất giống.
Mạc Chi Dương mỉm cười nhìn anh ăn cơm, Bạch liên hoa không cần phải đích thân ra tay, chuyện này giao cho Thẩm Trường Lưu là được rồi, anh sẽ làm tốt.
Dù sao thì Bạch Liên Hoa cũng sạch sẽ lắm.