Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 19: Thế thân tình nhân ảnh đế (19)

 

Mạc Chi Dương nói những lời này thực sự chỉ là buột miệng mà thôi, kết quả Thẩm Trường Lưu ngẩn người, đứng đờ ra tại chỗ, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

 

Lúc này mới nhận ra bản thân mà nói sai rồi, vốn dĩ chỉ đơn giản muốn đùa một chút mà thôi, không ngờ lại lanh mồm lanh miệng.

 

- Em vẫn còn để ý vậy sao?

 

Lòng Thẩm Trường Lưu giống như bị nhéo vậy, gần như không dám bước lại gần cậu, chỉ đứng yên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

 

Nhìn dáng vẻ anh thế này, Mạc Chi Dương cảm thấy lớn chuyện rồi, nếu như không dỗ dành thật tốt thì phỏng chừng xảy ra chuyện lớn thật, giả vờ tức giận, chu miệng lên nói.

 

- Đúng em để ý, vì vậy sao anh còn không tới hôn em đi?

 

Lần này Thẩm Trường Lưu bật cười thành tiếng, nào còn bộ dáng không vui nữa chứ, bước đến bên giường cúi người hôn lên môi cậu, trằn trọc một lúc lâu mới buông ra.

 

- Anh theo đuổi Tô Bạch mười lăm năm, ngay cả tay còn chưa từng nắm, đương nhiên những người khác cũng chưa từng nắm qua.

 

- Hả vâng.

 

Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy cái tên này đúng là thảm quá đi, theo đuổi mười lăm năm mà cả tay còn không nắm được thì theo đuổi cái rắm gì!

 

Cơ thể ông đây mềm mại yêu kiều, không thơm sao?

 

Để anh gối đầu trên đùi mình, vừa ngoáy tai vừa nói chuyện với anh.

 

- Người phụ nữ hôm nay là ai thế? Cô ấy hung dữ quá còn gào lên với em nữa.

 

- Cô ta?

 

Thẩm Trường Lưu hơi nhéo mắt lại không biết là đạng hưởng thụ hay vì cái gì nói.

 

- Không sao đâu, sau này cô ta sẽ không gào lên với em được nữa, em đừng sợ.

 

Tại sao nghe những lời này lại cảm thấy nguy hiểm như vậy chứ?

 

Mạc Chi Dương nhạy bén cảm nhận được có chút không thích hợp, sao cảm giác như Thẩm Trường Lưu này đang có xu hướng hắc hóa ấy nhở? Không đúng, con người anh không phải là rất dịu dàng sao?

 

Nhưng bản thân cũng là người chứng kiến rất nhiều chuyện lớn trên đời rồi, cho nên vẫn rất bình tĩnh, ngoáy xong tai bên này lại đổi qua bên kia.

 

- Hôm nay em không gây thêm phiền phức cho anh chứ? Công việc ấy?

 

- Không có.

 

Thẩm Trường Lưu cảm thấy khá ổn, ngồi dậy, trịnh trọng nói.

 

- Nhưng mà, trong cuộc sống thì em gây ra cho anh không ít rắc rối đâu.

 

Mạc Chi dương trợn mắt nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái, ông đây đã tận tâm tận lực đối xử với anh tốt như vậy mà còn bị xem là gây ra không ít rắc rối cho anh sao? Là làm hại anh không thể tự lo liệu cho cuộc sống hay là anh bị đứt tay đứt chân?

 

Đôi mắt hoa đào mở to, nước mắt giống như chỉ một giây sau là rơi xuống vậy.

 

- Là do em quá ngọt ngào, khiến cho anh không thể rời xa em, hại anh làm gì cũng nghĩ tới em.

 

Thẩm Trường Lưu giả vờ tỏ vẻ buồn rầu, cầm lấy tay cậu đặt trên ngực mình.

 

- Dương Dương.

 

Người đàn ông ngốc nghếch này đột nhiên nói mấy ời âu yếm, Mạc Chi Dương đỏ mặt không dám nhìn ạnh.

 

- Anh… anh làm gì thế?

 

- Dương Dương, em không thể rời xa anh.

 

Thẩm Trường Lưu đã chịu đủ cuộc sống kiểu như vậy rồi, đột nhiên bổ nhào tới, mặt cọ cọ vào vai cậu.

 

- Dương Dương.

 

Sao lại giống con cún lớn thế này, Mạc Chi Dương duỗi tay, vỗ vỗ sau lưng anh, trấn an nói.

 

- Được rồi, em sẽ không rời đi đâu.

 

Kết quả, tên này cọ một chút là có vấn đề, Mạc Chi Dương cảm nhận được sự khác thường của anh, đẩy ra xa.

 

- Hừ, không biết xấu hổ!

 

Thấy cậu muốn ngồi dậy, Thẩm Trường Lưu không cho cậu cơ hội, lại gục người xuống, đè trên người cậu.

 

- Dương Dương ~ ~

 

- Anh! 

 

Mạc Chi Dương không giãy dụa, dứt khoát thuận theo anh, chỉ là nhỏ giọng nói.

 

- Sáng mai em còn có tiết phải dậy sớm đấy.

 

- Vậy thì làm hai lần được không.

 

Thẩm Trường Lưu vừa nói xong, tay đã nhanh nhẹn thăm dò tiến vào trong quần áo cậu, làn da dưới thân giống như bánh kem dâu tây khiến người ta cảm thấy sung sướng.

 

Thẩm Trường Lưu cảm thấy, lúc trước chịu khổ có lẽ là vì sự ngọt ngào của hiện tại, nếu thật sự là như vậy thì cũng không tồi.

 

- A ~ ~ Trường Lưu, anh…

back top