- Anh có ý gì thế?
Tô Bạch kinh ngạc, trên gương mặt xinh đẹp ấy là vẻ hận thù. Nơi mà mình đã cố gắng hết sức để bố trí, để nơi này trông lãng mạn, ấm áp, thậm chí cậu ấy còn rải hoa hồng lên giường.
Cậu ấy làm mọi điều này là để anh đến sỉ nhục mình sao?
Thẩm Trường Lưu mất kiên nhẫn với cậu ấy, anh hất tay.
- Tô Bạch, tốt nhất là cậu từ đâu đến thì về đó đi. Nếu cậu dám gặp Dương Dương một mình, nói những lời khiến em ấy không vui nữa thì đừng trách tôi không nể tình.
- Thẩm Trường Lưu!
Bị uy hiếp chỉ vì người thế thân, Tô Bạch thấy mình bị mạo phạm.
- Anh thử nói lại một lần nữa xem!
Thẩm Trường Lưu không muốn nhiều lời với cậu ấy nên quay người định rời đi.
- Dương Dương vẫn đang đợi ở nhà, tôi phải về trước.
- Anh không được đi!
Thấy anh sắp rời đi, Tô Bạch bước đến ôm anh từ đằng sau.
- Những thứ cậu ta có thể cho anh em đều có thể, không phải người anh yêu là em sao?
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.
Thẩm Trường Lưu đang định giật tay cậu ấy ra thì cửa đã bị đẩy ra. Người mở cửa còn là Mạc Chi Dương. Cậu cầm một chiếc ô ướt, cả người ướt nhẹp, đến cả ống quần cũng ướt hết.
Thấy cảnh này, mắt Mạc Chi Dương bắt đầu ướt, dường như cậu không ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh như vậy. Cậu chớp mắt vài cái như người mất hồn rồi quay người chạy mất.
- Dương Dương.
Lần này, Thẩm Trường Lưu đẩy luôn người ôm mình ra, chạy đuổi theo.
Tô Bạch ngã ra đất, nhìn Thẩm Trường Lưu chạy ra ngoài, cậu ấy cười châm biếm.
- Dựa vào cái gì chứ? Mạc Chi Dương, tôi nhất định sẽ đòi lại thứ thuộc về tôi.
Bên ngoài trời vẫn mưa, Mạc Chi Dương xông ra ngoài cửa khách sạn, mưa lớn như muốn nuốt chửng người ta vậy, cậu lảo đảo chạy ra ngoài.
Thẩm Trường Lưu đi theo, nhìn thấy bóng lưng cậu trong mưa, anh cũng không quan tâm đến những giọt mưa lớn, cắm đầu chạy, đuổi theo bước chân của cậu.
- Dương Dương!
Cậu biết anh đang đuổi theo nhưng vẫn không dừng lại, ngược lại, cậu còn tăng tốc, tiếp tục chạy về phía trước. Thế nhưng cậu không chạy nhanh bằng Thẩm Trường Lưu, vừa đến bên đường, cậu muốn bắt xe taxi nhưng bị người ta ôm lại.
- Dương Dương!
Mạc Chi Dương bất chấp tất cả, xoay người đẩy người ôm mình ra.
- Thẩm Trường Lưu, anh chơi chưa đủ đúng không? Thấy em mất mặt anh vui lắm đúng không!
- Anh không có như vậy!
Thẩm Trường Lưu không biết giải thích thế nào, anh bước lên trước một bước.
- Dương Dương, em nghe anh nói được không?
Thấy anh bước lên trước, Mạc Chi Dương lùi về sau một bước, kéo xa khoảng cách ra.
- Không sai, là em đê tiện, là em bám lấy anh dính lấy anh lại còn chiếm mất vị trí của người ta, làm anh với Tô Bạch chỉ có thể hẹn gặp nhau ở khách sạn. Thôi đi Thẩm Trường Lưu, đến đây thôi.
- Dương Dương, anh đến đây chỉ để nói rõ với Tô Bạch thôi. Anh không đến để hẹn hò với cậu ấy thật mà. Dương Dương, tin anh đi, xin em đấy.
Ba chữ “đến đây thôi” thực sự đủ sức để kích thích Thẩm Trường Lưu. Bây giờ trái tim anh rất đau, chỉ hận không thể tát mình một cái. Anh không nên nghĩ Tô Bạch có thể nói chuyện tử tế với anh.
Mạc Chi Dương buông thõng hai tay, đưa tay lên lau nước mắt.
- Có lẽ điều Tô Bạch nói là đúng. Là do em không xứng, em không nên trở thành người thứ ba chen vào giữa hai người. Thẩm Trường Lưu, đến đây thôi, em cũng mệt rồi, em không muốn sống những ngày tháng phải sống trong thấp thỏm nữa.
- Không được dừng lại, Dương Dương anh xin em đấy, đừng dừng lại!
Nếu dừng lại thì bản thân anh sẽ sống thế nào? Không sống nổi, không thể sống nổi. Thẩm Trường Lưu muốn lại gần cậu, nhưng lại thành ép cậu phải lùi ra sau.
Thẩm Trường Lưu đến gần, Mạc Chi Dương lùi ra sau, hai người họ cứ như vậy trong mưa, cả người ướt nhẹp.
- Có lẽ em không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh, như vậy thì sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Mạc Chi Dương cười khổ, thở dài, cũng không biết cậu muốn khóc hay muốn cười.