- Em chê anh cái gì cơ?
Mạc Chi Dương thấy hơi kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn anh.
- Chê anh đẹp trai quá? Chiều em quá? Hay là chê tư thế với kích cỡ của anh?
Bỗng chốc bầu không khí giữa hai người họ đã thay đổi, Mạc Chi Dương cố tình làm vậy. Bởi vì cậu thực sự không chịu được cái vẻ đáng thương của người đàn ông ngốc nghếch kia, cậu cảm giác bản thân như một tên bội bạc có lẽ sẽ bỏ rơi anh bất cứ lúc nào vậy.
Quả nhiên, Thẩm Trường Lưu cũng sốt ruột muốn chứng minh bản thân. Với tư thế lúc nãy, anh đẩy cậu ngã, đè lên giường.
- Dương Dương, em thực sự không chê anh đúng không? Anh lớn hơn em rất nhiều tuổi.
- Trường Lưu, đừng buồn nữa được không?
Mạc Chi Dương nhìn xuống dưới, che đi vẻ buồn bã trong mắt mình. Cậu vòng tay lên ôm lấy cổ anh.
- Chúng ta khó khăn lắm mới ở bên nhau được, đừng buồn nữa được không?
Trông cậu rất đáng thương, giọng cầu xin, buồn bã. Thẩm Trường Lưu nuốt nước bọt, cái thứ yêu nghiệt thần kỳ gì thế này!
Thấy anh không nói gì, Mạc Chi Dương cắn môi, thiếu chút nữa thì bật khóc.
Lòng Thẩm Trường Lưu mềm nhũn ra, buồn bã, tức giận , cái gì cũng biến mất hết. Thẩm Trường Lưu nào nỡ làm cậu không vui chứ, anh sợ cậu cắn đau bản thân. Vậy nên anh chạm vào đôi môi cậu, dùng đầu lưỡi an ủi một cách chậm rãi.
- Dương Dương, anh yêu em!
Câu nói vừa trịnh trọng, vừa mơ hồ được nói ra giữa môi hai người họ.
Mạc Chi Dương ôm anh thật chặt, cậu thấy không phục. “ Đồ non nớt, dám tỏ vẻ đáng thương với em” thế nhưng cơ thể cậu thì lại rất hợp tác, động tác ngày càng thân mật.
Thế nhưng bây giờ Mạc Chi Dương hơi hối hận, cậu không nên nói cái gì mà tư thế với kích thước. Anh đã đổi nhiều tư thế lắm rồi, thực sự là rất mệt.
Cậu ngồi trên người anh một cách lười biếng, đầu dựa vào vai anh, ý thức hơi mơ màng, thỉnh thoảng lại rên nhỏ một tiếng vì sự khoái cảm, cậu thực sự không còn sức nữa.
“Nói thật chứ đừng bảo anh 32 tuổi, bảo anh 23 tuổi em cũng tin.”
Thẩm Trường Lưu cũng nhận ra cậu mệt, anh đưa môi xuống cổ cậu, lưu luyến mãi, cắn nhẹ một cái, để lại một vệt đỏ không lớn cũng không nhỏ. Anh dịu dàng hỏi.
- Mệt lắm sao?
- Ừm~
Mạc Chi Dương bây giờ chỉ nói được từ một âm tiết thôi, cậu cảm giác cơ thể mình rất trống rỗng.
“Mệt là đúng rồi, mệt thì mới không còn sức để đi tìm cái người là đàn anh Lục nào đó, “làm” em đến mức không xuống nổi giường nữa thì mới không nghĩ đến mấy người đàn ông khác được. Dương Dương chỉ có thể là của anh thôi.”
Nghĩ đến đây, động tác của anh bắt đầu trở nên dịu dàng hơn, anh tiến đến một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, thỉnh thoảng khiến cậu bị kích thích, kêu như một chú mèo nhỏ. Chiếc cổ xinh đẹp, làn da trắng mịn, đều là kiệt tác của anh cả.
- Dương Dương~
Mạc Chi Dương bây giờ đầu óc như bị pháo nổ vậy, cậu mơ màng không phân biệt được mọi thứ xung quanh, trả lời anh với giọng gợi cảm.
- Hửm~
- Ngày mai, để cảm ơn cái vị đàn anh Lục đó, chúng ta mời anh ta đi ăn một bữa cơm được không?
Chiếc mũi vừa cao vừa thẳng của Thẩm Trường Lưu lướt qua bờ vai xinh đẹp, mỏng manh của cậu.
Anh đã nói thế này rồi cậu cũng không còn lý do gì để từ chối nữa. Dù sao cậu cũng định giao Lục Lương Lân cho anh xử lý. Gặp mặt có khi lại hay, vậy nên cậu nhắm mắt lại, rất thoải mái.
- Được.
Nó kết thúc lúc nào, Mạc Chi Dương không nhớ nữa. Sáng hôm sau dậy eo cậu rất mỏi, đứng còn không đứng lên được. Quay sang thấy Thẩm Trường Lưu vui vẻ hoạt bát, cậu tự dưng có ảo giác rằng “mình mới là cía người 32 tuổi đúng không?”
- Dương Dương.
Thẩm Trường Lưu cười rất tươi, tối qua được ăn no uống say, anh cầm bát mang đến bên giường.
- Có mệt không?
Điệu cười của anh trông rất ngứa đòn, Mạc Chi Dương nheo đôi mắt đào hoa của cậu lại, “hừ” nhẹ một tiếng rồi cắm mặt vào chăn, như là đang phản kháng vậy.
- Anh xoa bóp cho em nhé?
Thẩm Trường Lưu cũng biết tối qua mình hơi quá đáng. Anh đặt bát xuống, lên giường mát xa cho xậu, giả vờ hỏi với vẻ không quan tâm lắm.
- Chúng ta hẹn đàn anh Lục kia đi ăn đi, em có cách nào để liên lạc với anh ta không?