Biết Dương Dương ăn mềm không ăn cứng, Thẩm Trường Lưu dùng mặt cọ cọ trên vai cậu, rất ủy khuất nói:
- Em không được ra ngoài với Lục Lương Lân nữa!
- Em và học trưởng không có gì cả, sao anh cứ ăn giấm bậy bạ thế.
Mạc Chi Dương vẫn không để ý tới anh, nhìn qua giống như thực sự tức giận.
Thẩm Trường Lưu dùng tay còn lại bóp cằm cậu, kéo mặt cậu nhìn thẳng vào mắt mình.
- Anh biết, anh tin tưởng em nhưng trong lòng anh vẫn luôn sợ hãi, sợ em rời bỏ anh, lòng anh giống như bị đánh đau lắm, chỉ hận không thể cứ như vậy mà chết đi.
Nói xong, Thẩm Trường Lưu dựa gần cầm tay cậu đặt trước ngực mình.
- Dương Dương, đau lòng cũng giống như đau dạ dày, sẽ đau đến chết, em thực sự nhẫn tâm như vậy sao?
Làm người hay làm việc gì cũng phải biết chừng mức, nhìn thấy anh cũng bị dày vò một lúc rồi, Mạc Chi Dương nhẹ nhàng dùng tay đánh vào ngực anh hai cái.
- Chỉ biết lừa gạt em thôi!
Cậu hết giận rồi nhưng Thẩm Trường Lưu còn chưa nguôi giận đâu, vì thế chậm rãi đứng dậy, bởi vì trong xe chật hẹp chí có thể khom người, nhưng điều này cũng không thể gây trở ngại cho động tác của anh.
Đôi tay nâng đùi Dương Dương lên, đầu gối khuỵu xuống, chân cũng thuận thế đi vào trong xe, xoay người lại kéo cửa xe, rầm một tiếng.
Mạc Chi dương cảm thấy có chút không thích hợp lắm, nhíu mày nói.
- Ơ? Không về sao?
- Ngày mai chúng ta lên hot search được không.
Thẩm Trường Lưu nhìn cậu, kéo nơ ra, mỉm cười rất dịu dàng.
- Hot search?
Mạc Chi Dương không hiểu câu nói này có ý là gì.
Thẩm Trường Lưu gật gật đầu, trong mắt lộ ra ý cười, nơ màu đỏ bị anh hung hăng kéo xuống, ngay cả cúc áo sơ mi bên trong cũng bị kéo đứt.
- Tag chính là: Thẩm Trường Lưu và Mạc Chi Dương – xe chấn.
Vừa muốn nói chuyện, môi đã bị lấp kín, trong lòng Mạc Chi Dương mắng chửi vài câu.
- Mẹ ơi, kích thích vậy sao?
Chỗ này là cổng phụ của trường học, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, chỗ xe đậu cũng nằm giữa hai con hẻm nhỏ, có rất ít người qua lại.
Âm thanh mờ ám vang lên trong xe, lần đầu tiên Mạc Chi Dương cảm thấy mình chính quá yếu đuối quá kém cỏi rồi, đàn ông ba mươi tuổi mà mạnh như hổ, quá thảm rồi!
- Dương Dương, động một chút được không?
- Không còn tí sức lực nào nữa đâu, không động... muốn động thì anh động đi.
- Được để anh!
Động tác càng rõ ràng xe càng lắc mạnh, ngay lúc này, Mạc Chi Dương hận không thể cho mình mấy cái bạt tai, CMN, một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Bế người lên giường, trời đã gần sáng rồi, Thẩm Trường lưu nhìn thời gian, đã năm giờ sáng rồi, người trên giường đã ngủ say rồi, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo thật là khiến cho người ta yêu thương mà.
Lục Lương Lân kia vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là có vấn đề, tâm tư Dương Dương quá đơn thuần, chỉ sợ sẽ không nghĩ nhiều như vậy, phải cho người điều tra xem thế nào, nếu là thật sự mang ý xấu vậy thì cũng đừng trách anh ném anh ta vào biển nuôi cá giống như Tô Bạch.
Ngủ một mạch đến ba giờ chiều, Mạc Chi Dương mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn ánh nắng lọt qua rèm cửa.
- Thẩm Trường Lưu đâu rồi?
- Đi ra ngoài rồi.
Hệ thống trả lời.
Mạc Chi Dương giống như được ân xá, từ trên giường bò dậy, xoa eo rồi đi rửa mặt, sau đó lần nữa nằm lại trên giường, kéo ngăn kéo trong tủ đầu giường ra lấy thuốc lá và bật lửa.
- Bụng rỗng mà hút thuốc, pháp lực vô biên.
Hệ thống cảm thấy mình càng ngày càng giống mẹ già, nhưng thực ra đối với một đại lão như ký chủ, hệ thống cũng không có nhiều cảm giác tồn tại, ngoại trừ quan tâm một chút đến cơ thể cậu thì không còn có tác dụng nào khác nữa.
- Tung ảnh lúc trước cậu chụp lên mạng đi, ảnh thân mật của tôi và Lục Lương Lân thì xóa đi.
Mạc Chi Dương gảy gảy tàn thuốc, tàn thuốc rơi trên sàn nhà.