Đi công tác sao?
- Tại sao em lại phải đi vậy?
Thẩm Trường Lưu có chút không vui, có phải đi công tác nghĩa là Dương Dương phải rời xa mình có đúng không? Anh ta lại tự hỏi: "Đi mấy ngày?"
Mạc Chi Dương uống một ngụm cháo giả vờ như không phát hiện ra anh ta đang không ổn, chỉ cần tôi không nhìn ra anh sẽ không thể làm gì tôi, vâng phải cố gắng ngu ngốc một chút để lòng không bị làm phiền, cậu trả lời.
- Sau thứ sáu em sẽ về, chắc là khoảng ba ngày.
- Ba ngày á!
Với giọng điệu này của Thẩm Trường Lưu thì ba ngày nói ra lại có cảm giác giống ba mươi năm, nhưng chính anh ta cũng cảm thấy có chút không đúng, bình tĩnh lại rồi nói.
- Tận ba ngày hả?
Tôi mặc kệ, tôi phải tiếp tục giả vờ ngu ngốc.
Mạc Chi Dương ngây ngốc gật đầu.
- Đúng vậy, đây là một người bạn của hiệu trưởng, trường học của ông ta cũng muốn mở một lớp dạy đàn dương cầm nhưng mà bên đó không có kinh nghiệm nên muốn em đi qua đó hỗ trợ họ một chút.
Thẩm Trường Lưu bỗng nhiên cảm thấy bát cháo trong tay không còn thơm nữa liền cầm bát để xuống bàn, muốn thương lượng với cậu.
- Có thể không đi được hay không?
- Không được đâu.
Mạc Chi Dương uống một ngụm cháo, sau đó nhìn đến bát cháo anh ta mới ăn một nửa.
- Sao anh lại không ăn nữa?
Đi công tác = không được gặp.
Thẩm Trường Lưu không được gặp cậu, điều này như có một con mèo đang cào xé con tim nghĩ đến lại thấy đau lòng, nhưng mà em ấy đi tận ba ngày làm sao nuốt trôi cho được.
Vì thế anh ta rầu rĩ trả lời.
- Anh ăn không ngon miệng.
- Ăn không ngon miệng sao? Làm sao vậy, có phải dạ dày lại không thoải mái hay không.
Mạc Chi Dương đã ăn no tiện tay đặt bát xuống muốn đi đến xoa bụng cho anh.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Mạc Chi Dương chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần lót, cậu tùy tiện ngồi xếp bằng trên sô pha, Thẩm Trường Lưu ngồi bên cạnh, đôi chân dài hơi cong lại.
Mạc Chi Dương cúi người muốn xoa bụng cho anh nhưng nào có biết anh ta vươn tay kéo cậu vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy cậu.
- Trường Lưu, anh làm sao vậy?
- Anh tưởng tượng em phải đi công tác ba ngày, ngay cả cơm anh cũng ăn không nổi.
Lời nói này của Thẩm Trường Lưu là thật, ôm chặt người ở trong lòng chỉ hận không thể dung nhập được cậu vào trong xương cốt của mình, như vậy mới tốt vì vĩnh viễn không thể chia lìa.
Mặt của Mạc Chi Dương vùi vào ngực của anh ta, có chút rầu rĩ.
- Nhưng mà em đã đồng ý với hiệu trưởng rồi nên em phải đi, nếu như đổi ý thì không tốt lắm.
- Em đi công tác anh không nhìn thấy em, không nhìn thấy em thì ăn không nổi, ăn không nổi sẽ đau dạ dày, em nhẫn tâm như vậy hả? Anh ước được như hiệu trưởng của em để có thể đi công tác cùng em.
Nếu không thể dùng hành động để lý sự, Thẩm Trương Lưu liền hướng về mặt tình cảm, phát huy ưu thế của trà xanh.
“Trà xanh tức giận là xảy ra chuyện gì thế này?”
Tên Thẩm Trường Lưu không phải lại dở chứng gì đấy chứ? Bỗng nhiên Mạc Chi Dương im lặng không nói lời nào.
Trong lồng ngực chợt yên lặng, Thẩm Trường Lưu vội buông lỏng người kia ra nhìn thấy hốc mắt cậu đang đỏ lên khiến anh ta có chút bối rối.
- Dương Dương, em sao vậy?
- Em không thể thất hứa được nên vẫn phải đi.
Mạc Chi Dương nói xong thì lộ ra dáng vẻ đáng thương, duỗi bàn tay túm lấy cổ tay của áo sơ mi, tiếng nói càng ngày càng nhỏ.
- Chỉ đi ba ngày được không? Ba ngày thôi.
Trà xanh bị đánh bại, Thẩm Trường Lưu thật sự không nói ra được chữ nào khi Dương Dương tỏ vẻ đáng thương ở trước mặt như vậy nên đành phải nhịn đau gật đầu.
- Vậy thì ba ngày, ba ngày sau anh sẽ đi đón em.
- Cũng được.
Mạc Chi Dương nghiêng đầu cười với anh ta, đáng yêu không thể tả được.
"Hả, sao lại thế này? Tên đàn ông đáng chết này muốn chơi trò đáng thương với mình hả? Phải dạy em cách làm người thôi."
Thẩm Trường Lưu cũng đành chịu, không có cách nào nghiêm khắc với em ấy, chỉ cần mắt em ấy đỏ lên là anh ta hận không thể hái tất cả sao trên trời xuống dỗ cho em ấy vui.
Đành phải kéo người kia vào trong lồng ngực, bên trên có chính sách bên dưới cũng có đối sách, mình làm ra thì cũng có cách giải quyết của riêng mình.