- Trông cậu vui nhỉ.
Sau khi lên máy bay hệ thống chưa thấy cậu ngậm miệng lúc nào.
Mạc Chi Dương cười tủm tỉm trả lời.
- Quá chuẩn rồi.
Sau đó cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Khi máy bay hạ cánh có hơi lắc lư khiến Mạc Chi Dương bị thức giấc, cậu thấy có chút kỳ lạ vì bỗng dưng trên người lại có thêm một cái chăn, đúng lúc này hiệu trưởng gọi nên cậu cũng không để ý tới nữa.
Tới khách sạn nghỉ ngơi một đêm liền phải đi tới lớp học, bên kia đã có giáo viên nhưng chưa có kinh nghiệm dạy nên mới phải nhờ người tới giúp đỡ một chút.
Giáo viên ở đây nhìn qua là một cô gái trẻ trông khá nhã nhặn và lịch sự, mái tóc đen dài thẳng tắp, mặc một bộ váy liền áo, khi nhìn thấy Mạc Chi Dương nhịp tim cũng không khỏi rung động.
- Thầy giáo Mạc, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm được không?
Chủ động mời ăn cơm là giới hạn lớn nhất của Vương Đóa Đóa.
Vui đùa cái gì vậy, Mạc Chi Dương cũng không muốn bị làm chết nên kiên quyết từ chối.
- Không được, bạn trai của tôi sẽ ghen.
Nghe thấy cậu có bạn trai nên Vương Đóa Đóa có chút thất vọng, chủ động kéo ra khoảng cách với cậu.
Nghe nói giáo viên kia là người mới ra trường cũng rất kiên nhẫn với trẻ nhỏ, Mạc Chi Dương không phải tốn quá nhiều công sức, sau khi ăn tối với canh thịt ếch đầu cá cậu lập tức trở về khách sạn.
Đẩy cửa phòng ra đi vào bên trong rồi đóng cửa lại, cậu cảm thấy có gì đó không đúng, hình như trong căn phòng tối như mực này còn có tiếng hít thở của một người khác.
Vốn dĩ đang đứng nguyên tại chỗ cậu chợt cảm thấy có chút bất thường sau đó lùi lại từng bước dựa lưng lên cửa.
Trong bóng tối có một bóng người đang đi đến gần làm cho Mạc Chi Dương sợ đến mức đồng tử cũng căng ra, cậu lập tức nắm tay thành nắm đấm rồi dốc hết sức tấn công về phía bóng người đang đến.
- Dương Dương! Dương Dương, là anh đây!
Nghe được tiếng nói Mạc Chi Dương mới vội vàng nhét thẻ phòng vào chỗ cất thẻ, đèn sáng lên mới nhìn thấy Thẩm Trường Lưu đang đứng trước mặt mình ôm má trái.
- Sao anh lại ở trong này thế?
Mạc Chi Dương làm sao cũng không nghĩ tới anh ta tới đây, nhìn thấy anh ta ôm mặt cậu chỉ có thể thở dài một tiếng nhẹ đến mức không thể nghe thấy, kế hoạch thất bại!
- Đau đau đau!
- Đáng đời.
Mạc Chi Dương lấy cục đá chườm lên viết thương cho anh ta, nhìn thấy xương gò má bầm dập làm hỏng cả khuôn mặt đẹp.
- Ai bảo anh dọa em sợ.
- Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi mà.
Thẩm Trường Lưu nghiêng mặt về phía sau, anh ta không nghĩ tới sức lực của Mạc Chi Dương mạnh như vậy.
"Bất ngờ hả? Cũng chẳng kém kinh hãi là bao, đánh anh chết cũng xứng đáng", Mạc Chi Dương oán thầm trong lòng, tiếp tục hỏi.
- Vậy anh tới đây làm gì?
Thẩm Trường Lưu cầm tay cậu nói một cách rất trịnh trọng.
- Cha mẹ anh muốn gặp em.
"Gì cơ, không gặp qua điện thoại được à? Anh đến đây có mục đích gì ai mà chẳng biết."
- Hả? Khi nào cơ!
Mạc Chi Dương hoảng sợ trực tiếp rút tay về, bày ra dáng vẻ khẩn trương, mặc dù biết anh ta nói nhảm nhưng vẫn phối hợp diễn trò.
- Trước tiên không cần nhắc tới vấn đề này, chúng ta có một vấn đề khác cần nói.
Thẩm Trường Lưu nói xong lại cúi mặt xuống nói tiếp.
- Vết thương này thật sự rất đau.
"Không phải chứ, ông đây dùng có một phần mười sức lực mà", cậu nghĩ vậy nhưng vẫn lấy tay xoa vết thương cho anh ta.
- Có đau hay không?
"Đau chết anh đi cũng xứng đáng!"
- Á á á, đau, cho nên em phải bồi thường cho anh!
Thẩm Trường Lưu cũng sẽ không bạc đãi bản thân mình, dùng một tay kéo người kia vào trong lồng ngực.
Tên đàn ông thối không biết xấu hổ còn ngồi nói lảm nhảm, chúa lảm nhảm à? Mạc Chi Dương thấy chuyện này không ổn, cậu hy vọng mình có thể sống đến ngày mai.
Cứ tưởng rằng đi công tác sẽ được nghỉ ngơi nhưng bây giờ cảm thấy giường của khách sạn không thoải mái như giường ở nhà, ít ra trong nhà còn có chăn bông nên quỳ lâu cũng không bị đau chân.
Mạc Chi Dương còn cho rằng anh ta nói đùa, đợi sau khi đi công tác về Thẩm Trường Lưu lại nói với cậu muốn đi gặp cha mẹ.
- Tôi thật sự nghĩ là anh ta chỉ lấy cớ để đến đây.
Mạc Chi Dương hút một điếu thuốc, cậu rầu rĩ nói với hệ thống.