- Không phải, em chỉ hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi một chút, anh đừng căng thẳng.
Mạc Chi Dương đưa tay ra vuốt má anh, nở nụ cười trên môi
- Mệt muốn nghỉ ngơi là chuyện bình thường mà.
Như vậy làm thái độ Thẩm Trường Lưu rất căng thẳng, nhưng cũng không biết nên nói gì, sợ đặt câu hỏi sẽ khiến em ấy không vui
- Vậy thì anh ngủ với em một lát nhé?
Mạc Chi Dương cũng không nói gì, tự mình cởi áo khoác nằm ở trên giường nhắm mắt lại, Thẩm Trường Lưu cùng cậu lên giường ngủ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.
Cậu thực sự không cố ý giấu giếm, cậu chỉ muốn nói với anh sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, không muốn anh khó chịu.
Thẩm Trường Lưu tỉnh dậy vào ngày hôm sau, người đã rời đi, trên bàn vẫn còn cháo kê nóng hổi, có ghi chú: "Đồ vật quay phim em giúp anh thu dọn rồi, ở trong túi xách trên ghế sô pha, anh nhớ ăn sáng."
Rõ ràng là vẫn săn sóc như vậy, nhưng tại sao Thẩm Trường Lưu càng ngày càng lo lắng, buổi lễ khởi động máy hôm nay cũng sẽ không có việc gì, đi đón em ấy tiện thể hỏi rõ ràng.
- Cậu rốt cuộc có ý gì vậy?
Hệ thống không thể nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của ký chủ, thái độ dao động nhiều như vậy, rất không bình thường.
Mạc Chi Dương cũng không trả lời, ngồi ở ghế sau taxi, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, không nói một lời.
Hôm nay mãn khoá, giờ tan học đã gần bảy giờ, Mạc Chi Dương xách cặp đi xuống lầu, nhưng nhìn thấy Lục Lương Lân, có chút kỳ quái.
- Đàn anh Lục?!
Cậu không nói cho anh ta biết địa chỉ trường, vậy lại là thông tin do người đó cung cấp?
- Đàn em.
Lục Lương Lân hôm nay ăn mặc có chút chỉnh tề, trên tay vẫn cầm hoa hồng, giống như đang chờ người yêu, đưa hoa trên tay anh ta qua.
- Anh mời em một bữa cơm được không?
- Không được.
Mạc Chi Dương lắc đầu, lùi lại một bước, cúi đầu che đi vẻ buồn bực.
- Đàn anh Lục, hoa này em không thể nhận.
Lục Lương Lân cười khổ thu tay về, cảm thấy có chút bất lực
- Ngày mốt anh phải trở về tiếp tục học, anh hy vọng cuối cùng có thể mời em một bữa tối, em có thể tiễn anh ra sân bay được không?
- Cái này?
Mạc Chi Dương do dự.
Lục Lương Lân thấy cậu do dự, tiếp tục biện ra lý do.
- Chỉ là một bữa cơm mà thôi, ngày mốt anh ra nước ngoài sẽ khó về.
Góc đường một chiếc Tesla màu đen vượt qua, Thẩm Trường Lưu định phanh gấp, nhưng anh đã nhìn thấy Dương Dương và Lục Lương Lân rời đi, còn thấy được bó hoa hồng
Trong phút chốc, trái tim anh muốn bị một đôi bàn tay to vô hình nào đó nắm chặt, chịu đựng đau khổ mà lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn hai người đi vào một nhà hàng thịt nướng.
Cảm giác đau như nghẹt thở truyền từ tim đến toàn thân, Thẩm Trường Lưu không nhịn được nằm trên tay lái, thở hổn hển để giảm bớt đau đớn:
- Dương Dương của anh, sao lại làm như vậy.
- Hôm nay em có vẻ rất khó chịu.
Lục Lương Lân ngập ngừng hỏi cậu sau khi gắp một miếng thịt nướng cho cậu.
Mạc Chi Dương không có tâm trạng ăn, đặt đũa xuống, mà hỏi anh ta.
- Kỳ thực, tình yêu không môn đăng hộ đối sẽ không lâu dài phải không?
- Đúng vậy.
Lục Lương Lân dứt khoát theo lời anh ta nói, sau đó nhẹ giọng an ủi.
- Thật ra, em biết không, nếu khoảng cách thân phận giữa hai người quá lớn, không chỉ tam quan mà cả kinh nghiệm đều bị ngắn cách, hiện tại là nhiệt tình, nhưng là thời gian dài sẽ...
Sau khi nhận được hồi âm, Mạc Chi Dương đứng lên
- Đàn anh cảm ơn anh, hiện tại em đi trước.
Thẩm Trường Lưu vẫn ở chỗ cũ, nhưng đã thấy cậu không bao lâu rồi đi ra, muốn đi lên cũng không biết nên làm gì mới tốt, chỉ có thể dại ra ở trong xe nhìn cậu lên taxi.
Dương Dương của anh, rốt cuộc bị làm sao vậy?