Thẩm Trường Lưu lái xe trở về bãi đậu xe của nhà mình, nhưng không dám xuống xe, không biết nên đối mặt với Dương Dương như thế nào, hỏi cậu tại sao lại đi cùng Lục Lương Lân?
Không, Dương Dương hiện tại cảm xúc rất kỳ lạ, Thẩm Trường Lưu không dám hành động thiếu suy nghĩ, ở trong xe trái lo phải nghĩ, mãi cho đến 1 giờ sáng, mới dám xuống xe.
Đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau khi mở cửa nhìn thấy phòng khách sáng đèn, Dương Dương đang ngồi trên bậc thềm của hành lang với hai chai bia rỗng bên cạnh.
- Dương Dương!
Mạc Chi Dương mở to đôi mắt hơi say, hít một hơi rồi vươn tay ra với anh.
- Trường Lưu, anh lại đây.
- Dương Dương.
Hôm nay cậu rất lạ, Thẩm Trường Lưu đóng cửa lại, đi tới nắm tay cậu, ngồi xổm xuống, nhưng phát hiện mặt cậu đỏ hồng, có vẻ hơi say.
- Dương Dương sao lại ở đây?
Lắc đầu, nắm chặt tay anh nghiêng đầu cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng đâm một nhát dao.
- Trường Lưu, chúng ta chia tay đi.
Nhát dao này quả nhiên đâm thẳng vào tim Thẩm Trường Lưu, ngốc trệ ngã ngồi xuống đất, hồi lâu sau mới định thần lại, nắm lấy bả vai của cậu.
- Không được!
- Anh là người thừa kế của tập đoàn Thẩm thị, còn em chỉ là một giáo viên dạy đàn dương cầm. Tương lai anh sẽ thấy vô số mùa xuân hoa nở. Còn em bình thường không có nhiều theo đuổi gì, em chỉ muốn dạy bọn trẻ chơi đàn dương cầm thôi. Đàn anh Lục nói đúng, anh hiện tại là nhiệt tình yêu em, sau này có thể không? Loạn hoa dục vọng dần dần che mắt người.
Mạc Chi Dương vừa nói vừa đưa tay vuốt ve hốc mắt đỏ hoe của cậu.
- Em không có chí hướng gì, chỉ mong cùng người mình yêu vui vẻ đến già, em không muốn sau này bị ảnh bỏ rơi, đau khổ cầu xin, như vậy em rất ghét bản thân mình.
- Anh…anh hận không thể đem giao trái tim cho em!
Thẩm Trường Lưu trăm triệu không nghĩ tới, trước khi về nhà muốn tạo cho cậu một môi trường đơn giản, nhưng không ngờ lại dẫn đến tình huống như vậy.
- Anh làm sao có thể bỏ rơi em được, nhiều năm như vậy, chỉ có gặp được em anh mới xem như còn sống.
Thẩm Trường Lưu nói, sợ cậu không tin, kéo áo sơmi của mình ra, bắt lấy tay cậu ấn vào ngực.
- Trái tìm này của anh hiện tại đập vì em, tại sao em có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh!
Mạc Chi Dương đặt tay trên ngực anh, tay run rẩy.
- Em...
- Dương Dương, anh cầu xin em, anh cầu xin em đừng nói chuyện chia tay nữa, anh... Anh sẽ chết mất.
Giọng nói của Thẩm Trường Lưu vốn đã lo lắng đến mức run rẩy, anh khóa chặt cậu trong lòng.
- Em là của anh suốt cuộc đời, anh không thể sống thiếu em. Nếu em cảm thấy không tốt, anh sẽ không quay về Thẩm gia, anh có thể không cần cả thế giới, anh là của em, là của Dương Dương em.
Từ sỡ hữu trở thành bị chiếm hữu, thái độ của một người thay đổi.
Nghe những lời này và biết rằng thời cơ đã đến, Mạc Chi Dương đột nhiên ôm lấy anh, khóc nức nở.
- Em rất sợ!
- Dương Dương, em là cuộc sống của anh, em là mặt trời của anh.
Thẩm Trường Lưu ôm chặt người trong lòng, hai người ôm nhau ở cửa ra vào.
- Vì cái gì?
Hệ thống đột nhiên ngừng hoạt động, chiêu này làm cho người ta vẻ mặt mộng bức.
- Vì cái gì?
Bởi vì tôi muốn loại bỏ khả năng Thẩm Trường Lưu trật bánh, để anh ấy hiểu rằng sẽ đau đớn như thế nào khi mất tôi.
Theo địa vị hiện tại của Thẩm Trường Lưu, tôi không thể đảm bảo rằng thời gian về sau anh ấy sẽ không bị loạn hoa che mắt, nhưng tôi muốn anh ấy biết rằng anh ấy không thể chịu đựng nỗi đau khi mất đi tôi.
Không muốn giải quyết mọi việc sau khi phát sinh, Mạc Chi Dương thích đề phòng chu đáo hơn.