- Sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh chứ? Anh có bị công ty đóng băng sự nghiệp không?
Mạc Chi Dương nói tới đây, có chút khẩn trương ôm lấy anh.
- Anh sẽ phải bồi thường tiền sao?
Thẩm Trường Lưu dở khóc dở cười, bản thân thành danh là bởi vì dựa vào kỹ năng diễn xuất chứ có phải dựa vào nhan sắc đâu, hơn nữa nhiều năm qua các tác phẩm cũng đều không kém, đại danh ảnh đế cũng đâu phải là bao cỏ, đa số fans sẽ không bởi vì mình thoát kiếp độc thân mà thoát fans.
Lúc đang dỗ dành người ta thì điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Trường Lưu nhìn trên màn hình trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, ánh mắt cũng bắt đầu lóe lên.
Anh ta đẩy Mạc Chi Dương ra, đi ra ngoài nhận điện thoại, sau khi quay lại sắc mặt của Thẩm Trường Lưu có chút kích động.
- Anh còn có việc, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Nhìn người ta rời khỏi, Mạc Chi Dương nhún nhún vai, giống như chẳng có gì xảy ra cả, đi đến tủ lạnh lấy kem, vừa ăn vừa xem Tom và Jerry.
Lúc nghe thấy hệ thống nói Thẩm Trường Lưu nhận được cuộc gọi của Tô Bạch, cũng không có nhiều phản ứng lắm.
Ngược lại không chút để ý châm điếu thuốc, vui vẻ thoải mái hút thuốc, trong phòng khách không bật đèn nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy được khói thuốc mờ mịt.
- Cho nên, cậu định làm thế nào?
Hệ thống thấy ký chủ không nhanh không chậm, đoán chừng là đã có cách hay nào đó rồi.
Mạc Chi Dương ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, một tay đặt trên ghế sô pha, một tay kẹp điếu thuốc hương bạc hà.
- Thẩm Trường Lưu đã bị tôi dạy dỗ thành như vậy, Tô Bạch đến cũng đã muộn rồi.
- Cậu ta đến chẳng những không thể khiến hai người nối lại tình xưa, ngược lại còn phá hủy hình tượng bạch nguyệt quang trong lòng Thẩm Trường Lưu, trước phá sau lập, không phá như thế thì làm sao tôi đứng vững được? Tôi tuyệt đối không trở thành người thế thân cho ai cả.
Đêm qua thực ra Mạc Chi Dương nhạy bén phát hiện có người chụp lén, nhưng cậu không ngăn cản, ngược lại còn lưu lại bóng lưng, chính là vì để dẫn dụ Tô Bạch về nước.
Tô Bạch không trở về, làm sao Thẩm Trường Lưu hiểu rõ được lòng anh ở đâu?
Lúc này ở sân bay, Thẩm Trường Lưu cũng đón được Tô Bạch, anh cho rằng bản thân sẽ rất kích động, sẽ vội vã không nén nổi tình cảm mà ôm người ta vào lòng, kể ra nỗi nhớ tương tư tám năm nay.
Như đúng lúc nhìn thấy bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, anh đột nhiên tỉnh táo lại, lửa nóng trong lòng chợt tắt đi.
- Trường Lưu.
Tô Bạch mặc áo gió màu trắng, khí chất lạnh lùng cao quý, so với thiếu niên gầy gò lúc trước thì cậu ta lại càng trưởng thành quý phái hơn nhiều.
Thẩm Trưởng Lưu cười cười, tự mình ngồi vào ghế xe, tránh sang một bên.
- Anh bảo trợ lý đưa em đến khách sạn.
Không khí trong xe quả thực rất xấu hổ, hai người xa cách rất lâu rồi gặp lại không thân thiết lắm, có lẽ tám năm quá lâu, khiến cho cảm giác quen thuộc giữa hai người bọn họ bị xóa sạch.
- Đây là gì?
Tô Bạch nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ trên ghế lái, phát hiện đó là thuốc dạ dày.
Nhìn thấy thuốc dạ dày này, không hiểu sao khiến Thẩm Trường Lưu nhớ tới Mạc Chi Dương: “Em để thuốc dạ dày trên xe anh, nhớ phải ăn cơm đấy.”
- Anh bị đau dạ dày, cho nên phải chuẩn bị thuốc dạ dày.
Sở dĩ Thẩm Trường Lưu bị bệnh đau dạ dày là do tám năm trước, Tô Bạch không nói một lời nào bỏ lại anh ta ra nước ngoài.
Sau ngày đó, tinh thần của anh sa sút rất lâu, luôn uống rượu khiến dạ dày bị tổn thương, sau này chua cay gì cũng không thể chạm vào được nữa.
Tô Bạch không hỏi nhiều, lạnh nhạt trả lời một câu.
- Ừm.
Sau đó đặt lọ thuốc xuống, không quan tâm cũng không nói lời nào khác nữa.
Chuyến bay đường dài cũng không làm tiêu tan lửa giận trong lòng cậu ta, cậu ta vẫn luôn nhớ tới sự phản bội của Thẩm Trường Lưu, cho nên cũng không muốn tỏ ra quá nhiệt tình.
Sau khi đưa người đến khách sạn, đã là hơn một giờ sáng, Thẩm Trường Lưu vừa định cởi dây an toàn.
Tô Bạch liền ngăn cản.
- Em sẽ đến nhà anh ở.