- Bởi vì hắn ta lớn lên đẹp nha!
Những lời này của Mạc Chi Dương là lời nói thật lòng, cái bộ dạng này, y xuyên qua nhiều vị diện đều không thấy được mấy người.
Dựa theo sự hiểu biết của bản thân hệ thống, lý do này tuyệt đối không phải là toàn bộ lý do, hệ thống cũng không hỏi lại.
Thất công chúa ở trong hoa viên nhàm chán mà chờ, điểm tâm trên bàn đá đã ăn gần hết, mới nhìn thấy người trở về.
- Con diều của ta đâu?
- Không tìm thấy.
Tam công tử chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, liền không nói gì nữa.
- Ngươi chính là phế vật, ở Nam Sở ăn không ngồi rồi, tới nơi này rồi mà đến cả con diều cũng không tìm được, vậy ngươi có lợi ích gì? Còn không bằng sớm chết đi!
Thất công chúa tuyền tay túm mâm trên bàn đá, đột nhiên hất hết xuống mặt đất, thở phì phò xoay người rời đi.
Ngay cả đối với người lạ cũng không có biện pháp mắng mỏ như vậy.
Nhưng Tam công tử không để bụng, dường như đã quen, sau khi nàng rời đi hắn ta cũng xoay người rời đi.
- Nàng ta thật sự như thế?
Đường Uyển Uyển nằm trên sập ỷ của Quý Phi, tay trái vặn một cái bông gạc màu bạc, chiếc bông gạc màu bạc trong suốt như một quả nho đã bóc vỏ, nghe Xuân Phúc nói, lộ ra ý cười.
- Nhưng xem ra cũng thật thú vị.
Xuân Phúc khó hiểu.
- Nương nương vậy, có cần tặng lễ nữa không?
- Tặng chứ, đem hai phần lễ vật đều đưa đến cung của Tam công tử.
Nàng muốn nhìn một chút, bọn họ có phải bất hoà thật không, nếu là sự thật, vậy cần phải lựa ra một người có giá trị lợi dụng.
Chuyện này hoàng hậu biết, hoàng đế đương nhiên cũng biết, lại không để bụng, khi hai người còn ở trên đường, mật thám đã đem việc này với cả thân thế của bọn họ nói đại khái.
Chỉ phân phó người kia nhìn hai người, thuận tiện nhìn xem vị phi tần nào thân cận với hai người đó.
Phân phó xong mấy cái này, tiện tay mò qua, lúc này mới phát hiện trên ghế dựa bên cạnh không có một bóng người.
Ngày thường Dương Dương nói cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn rúc vào bên người hắn, như là giơ tay có thể với tới ngọn đèn dầu, nhìn bên trống không kia, cuối cùng giống như thỏa hiệp mà đứng dậy.
Mạc Chi Dương ngồi trên nóc nhà, nhìn mặt trời nơi xa xa, bầu trời mùa thu trong xanh, làm mặt trời cũng bị ảnh hưởng mà trở nên xinh đẹp ôn hoà.
Gió thu mang đến hai tiếng chim đỗ quyên, Mạc Chi Dương nheo mắt đào hoa lại, y thắng rồi.
Với người này, nếu muốn bảo mệnh vậy phải trở thành thói quen của hắn, thói quen tồn tại với người, sau này chẳng sợ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thật sự gϊếŧ chết mình.
Không cần phải tin tưởng lòng người, nhưng phải tin tưởng tính người, Ai lại từ chối một sự ấm áp trong tầm tay?
Mạc Chi Dương đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người xoay người nhảy xuống nóc nhà, lúc này không có chạy về phía hắn ngay, mà là ôm cung đứng tại chỗ do dự.
- Lại đây.
Thấy y không chịu đến đây, trong lòng Kỳ Quan Ngạn cảm thấy tức giận.
Cuối cùng, Mạc Chi Dương vẫn chậm rãi hướng phía hắn đi qua, hai người lại cách một cái cửa sổ.
Đem cung ôm trước ngực, Mạc Chi Dương ngượng ngùng cúi đầu xuống không nhìn hắn, dùng mũi chân sờ soạng khe nứt của phiến đá xanh, thỉnh thoảng lại len lén trộm nâng mí mắt lên nhìn hắn.
Thật đáng yêu, nhìn y như vậy, bao nhiêu tức giận trong lòng Kỳ Quan Ngạn cũng đều tan biến, chỉ muốn đem người ấn vào trong lòng ngực nâng lên cao.
- Ngươi giận dỗi sao?
- Không, không có giận dỗi.
Mạc Chi Dương cũng không dám nhìn hắn, chột dạ đáp lại, ánh mắt lập lòe.
Nhìn bộ dạng này không có chỗ nào, Kỳ Quan Ngạn hơi hơi thở dài, đối với đứa nhỏ này, hắn ngoại trừ thoả hiệp cũng không thể làm gì khác, chỉ cần y nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp đơn thuần đều chứa hình bóng hắn, vậy chuyện gì cũng không sao.
Lúc này Kỳ Quan Ngạn lại chủ động, vòng tới cửa đi ra ngoài, đi đến trước mặt y, vươn tay.
Mạc Chi Dương nhìn thoáng qua hắn, cảm thấy hắn không tức giận, giống như mèo con, ngạo kiều vươn tay, lại chỉ giữ chặt ngón tay cái hắn.
- Đêm qua ngươi ho khan, bây giờ trời hanh khô, nên ăn ít đồ khô cay độc kíƈh thích đó đi.
Kỳ Quan Ngạn nắm tay y đi vào phòng, vừa xoay đầu liền thấy y cúi đầu không nói.
Bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn người đến ghế bên cạnh tủ sách trong phòng, tự mình ngồi lên rồi lại đem người chặn ngang ôm vào lòng.
- Hai ngày một lần, khi trời trở lạnh ta sẽ cho ngươi ăn thêm.
“Nhìn kìa, ta thắng!”
Nghe câu nói đó, Mạc Chi Dương cuối cùng cũng đem đầu chôn trong ngực hắn nâng lên, cười khanh khách nhìn hắn.
- Không được gạt người.
- Quân vô hí ngôn.
Kỳ Quan Ngạn thuận miệng nói ra những lời này, sủng nịch xoa xoa tóc y, xúc cảm mềm mại của tóc thật tốt.
Nhưng có đôi khi những lời quân vô hí ngôn này, hắn chỉ là nói đùa.
Mộ Chi Dương ôm lấy hắn, há mồm cắn lên vai hắn một chút, thật sự chịu không nổi.
- Không phải chỉ nói ba lần thôi sao? Hừ ~
- Trẫm chưa nói qua a.
Kỳ Quan Ngạn đem người bế lên giường, đặt chân trái lên vai hắn, lại chậm rãi bắt đầu.
- Dương Dương hẳn là vừa mới động tình, cho nên mới nghe nhầm.
- Ta~ không có nghe lầm!
Mạc Chi Dương há mồm còn muốn nói cái gì đó, liền bị lấp kín miệng lại, hoàn toàn mất thanh âm, chỉ có thể nức nở bị đòi hỏi.
Đã tới đêm khuya, Mạc Chi Dương nằm trong lòng ngực hắn, mũi bây giờ còn hồng hồng, mắt đào hoa mang tìиɦ ɖu͙ƈ chưa phai, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
- Gạt người.
- Gạt người chỗ nào?
Kỳ Quan Ngạn ôm người, thoải mái thở dài, thấy y ủy ủy khuất khuất, vươn tay nhéo chóp mũi y một cái.
- Ta nào có lừa ngươi, ngươi nhất định là nghe nhầm rồi.
“Oa! Thật là mở to mắt nói dối.”
Mộ Chi Dương vẫn còn sống, dùng miệng cắn ngón tay hắn, dùng hai hàng răng day nghiến, nhưng lại không dám dùng lực, ngược lại là chơi đùa giống như một con mèo.
Thấy cậu như vậy, Kỳ Quan Ngạn cũng không vội rút tay về, ngược lại tùy ý y cắn, thò lại gần thì thầm.
- Ngón tay ước chừng là không thể ăn, lần sau sẽ cho ngươi ăn cái khác.
- Ăn cái gì? Thịt cá nấu nước hay là thịt luộc xắt lát? Ta muốn ăn giá đậu xanh hơn giá đậu nành.
Vừa nói đến chuyện này, Mạc Chi Dương liền có hứng thú.
Kỳ Quan Ngạn nhịn cười, tiến đến bên tai y nói nhỏ hai câu.
Kết quả mặt Mạc Chi Dương bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên, mắt đào hoa trừng lớn, sau đó xoay lưng về phía hắn, trong miệng còn lẩm bẩm.
- Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Ngoài miệng mắng, trong lòng phỉ nhổ: “Nếu ngươi dám nhét vào, ta liền cắn đứt, một ngụm cắn đứt!”
Biết y da mặt mỏng, Kỳ Quan Ngạn cũng không đùa y nữa, đem người ôm vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi.
- Mau ngủ đi.
Tới nửa đêm Đường Uyển Uyển liền ngủ không được, bởi vì thời điểm nửa đêm, hệ thống đột nhiên ban bố nhiệm vụ, yêu cầu làm cho bệ hạ ăn đồ kẹp nàng làm, trừng phạt là bị điện giật 60s.
Lần trước không hoàn thành nhiệm vụ bị điện giật 30s, nàng thiếu chút nữa đã chết, hiện tại phải làm không thể lại phải chịu đồ bỏ này giật điện nữa.
Hiện tại hoàn toàn không ngủ được, lăn qua lộn lại suy tư ngày mai nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, càng nghĩ Đường Uyển Uyển càng tức giận, hệ thống này rốt cuộc là tới giúp nàng thống nhất thiên hạ hay là tới trêu chọc nàng.
Giường của Vân Quốc quá mềm, Tam công tử lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nhớ tới thiếu niên ban ngày kia, đứng dậy xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, mở cửa. Liếc một cái liền thấy con diều diễm lệ kia trên mấy bộ quần áo ít ỏi.
Lấy con diều ra, đi đến dưới ánh trăng mà tinh tế xem xét, vuốt ve màu sắc diễm lệ kia, nhưng lại nghĩ đến thứ khác: Thiếu niên kia cười lên thật tươi đẹp, tựa như ánh nắng thiêu đốt.
Đó là thứ mà hắn ta chưa từng thấy trước đây, và trong trái tim vô hồn của hắn ta, đã mở ra một lỗ hổng, và mặt trời đã chiếu vào.
Ngày thứ hai, Đường Uyển Uyển đi đến Thừa Càn Cung, còn mang theo thân thủ làm thập cẩm tô bàn nhi, còn có một tô cháo nhưỡng vịt, đem đến đây.
Kỳ Quan Ngạn đang muốn dùng bữa cùng Dương Dương, Cao Ngũ Phân tiến vào bẩm báo.
- Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương tới!
- Nàng tới làm cái gì?
Kỳ Quan Ngạn có chút kỳ quái, vừa xoay đầu liền đối diện với tầm mắt Dương Dương.
Một tay cầm đũa một tay bưng chén, Mạc Chi Dương ngơ ngác nhìn Đại Kim Mao(1), chính cung nương nương tới, tiểu ám vệ như y còn phải tìm chỗ mới.
(1) Chó săn lớn bằng vàng
Ngẫm lại chầu này không có tệ lắm, vì thế gắp mấy khối thịt đặt vào chén, đứng dậy.
- Nếu không, thần đi chỗ khác ăn?
- Ngồi xuống.
Kỳ Quan Ngạn không cho y cơ hội rời đi, đem người ấn lên ghế một lần nữa.
- Ăn cơm thì ăn cho tốt, còn muốn đi đâu.
Giai đoạn hiện tại, Mạc Chi Dương không nghĩ muốn xuất hiện trước mặt Hoàng Hậu.
- Nhưng mà, Hoàng Hậu nương nương....
Có lẽ cũng biết được ý y, Kỳ Quan Ngạn không có miễn cưỡng, ngược lại nói với Cao Ngũ Phân.
- Để nàng chờ bên ngoài, chờ ăn xong rồi lại cho vào.
- Vâng.
Cao Ngũ Phân lui ra ngoài, nhưng lại nhịn không được muốn cười.
- Như vậy không sao chứ?
Mạc Chi Dương bưng bát cơm nhìn hắn, luôn cảm thấy vị trí này thay đổi có chút kỳ quái, hắn dường như đã trở thành yêu phi thống lĩnh hậu cung.
Kỳ Quan Ngạn không để bụng.
- Có gì không thể?
Chẳng lẽ vì nữ nhân kia mà khiến cho Dương Dương bị đói? Nàng xứng sao?
Người ta đã nói như vậy, cũng không cần y làm cái gì, Mạc Chi Dương cúi đầu ăn cơm.
Hoàng Hậu đứng bên ngoài chờ, đợi nửa canh giờ(2), mới nhìn thấy Cao Ngũ Phân một lần nữa đi ra.
(2) Một canh giờ = 2 tiếng đồng hồ
- Thế nào rồi?
- Hoàng Hậu nương nương mời.
Cao Ngũ Phân cười, tránh qua một bên.
Khi người tiến vào, Mạc Chi Dương vừa lúc uống xong chén canh bí đao, vừa nhấc đầu liền đụng phải tầm mắt của Hoàng Hậu đang đi vào, vội vàng buông chén trong tay, đứng lên.
Người này, sao lại quen mắt như vậy?
Thấy bộ dáng rũ mi cụp mắt của y, Đường Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới là ai, người này không phải là tiểu ám vệ bị nàng phạt lúc trước ở Vị Ương Cung sao?
Tại sao y lại ở đây, xem bộ dáng vừa rồi, là ngồi cùng bàn ăn cơm với bệ hạ.
Chuyện này, Đường Uyển Uyển cũng đột nhiên hiểu rõ, ngày trước bệ hạ đột nhiên tiến vào Vị Ương Cung, thưởng trà cho nàng, đều không phải là do phụ thân huynh trưởng ở trên triều chọc giận bệ hạ.
Mà là bởi vì nàng phạt tiểu ám vệ này, dẫm tay y, cho nên bệ hạ mới đến xử phạt nàng.
Trong lòng trào ra một cổ ghen ghét, nhưng rất mau đã được đè nén xuống, cất bước tiến vào, nhìn thức ăn trên bàn đã vơi đi một nửa, may mắn chưa ăn xong, nhún người hành lễ.
- Tham kiến bệ hạ.
- Ừm, có chuyện gì?
Kỳ Quan Ngạn nhìn nữ nhân trước mặt, gần đây nhất cử nhất động của nàng đều biết rõ, hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại có dũng khí lớn nuôi dã nam nhân.
Nhưng hắn cũng không để ý lắm, ngược lại cảm thấy khá tốt, có nhược điểm liền có thể đem Đường gia nắm trong tay.
- Thần thiếp tự tay làm hai món nhỏ, bệ hạ muốn nếm thử không?
Đường Uyển Uyển cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Mạc Chi Dương, không nhìn y.
Mạc Chi Dương đứng ở trong góc, ngoan đến không chịu nổi, cúi đầu nhìn mũi chân mình, Đại Kim Mao có thói quen, chính là chưa bao giờ ăn đồ ăn người khác đem tới.
Xuân Hỉ tiến lên hỗ trợ, đem đồ ăn trong hộp lấy ra, bày lên trên bàn.