Vừa nghe vậy, Tô Bạch có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.
- Vậy chúng ta gọi cơm hộp đi, em muốn ăn canh cá nấu dưa chua.
- Anh không muốn ăn lắm.
Thẩm Trường Lưu không muốn nói thẳng. Mấy ngày nay dạ dày của anh đang tốt lên nhiều, nhưng mà thật sự vẫn chưa ăn cay được.
Tô Bạch không quan tâm đến lời nói của anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỉ cần bản thân cậu ta vừa yêu cầu thì anh nhất định sẽ đồng ý.
- Nhưng mà em muốn ăn!
Cuối cùng Thẩm Trường Lưu vẫn gọi món canh cá nấu dưa chua. Anh nhìn một bàn đầy món ăn đỏ rực không biết nên bắt đầu ăn như thế nào. Nhưng cố tình là Tô Bạch lại luôn gắp đồ ăn cho anh, còn dặn dò anh ăn nhiều một chút.
Thẩm Trường Lưu thật sự không biết nên nuốt xuống một chén cơm này như thế nào, anh giả vờ ăn vài miếng cơm, sau đó lập tức buông đũa.
- Hôm nay anh còn mấy cái thông cáo phải chạy nữa, nên anh đi trước đây.
Tô Bạch cũng không hỏi han điều gì, bản thân tiếp tục ăn cơm, cậu ta vẫn dựa theo thái độ trước kia để đối xử với Thẩm Trường Lưu.
Tuy Thẩm Trường Lưu ăn đồ cay không nhiều lắm, nhưng mà dạ dày lại âm ỉ đau giống như bị lửa thiêu đốt, cố gắng chống đỡ tinh thần đến khi trợ lý lái xe tới đón anh.
Lúc này Mạc Chi Dương xem như được giải phóng, cậu đến trước một quán nhỏ, gọi một bát mì chua cay nóng hổi, vừa ăn vừa rên rỉ, sau đó cậu còn mua thêm cái bánh trứng gà, ăn đến no nê rồi mới đến trường học.
Buổi tối khi Thẩm Trường Lưu đang nằm ngủ ở trên giường, nhưng trên trán đang rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, thân hình cao lớn chừng một mét tám cuộn tròn co rút ở trên giường, dạ dày đau đến quặn thắt.
Há to miệng thở hổn hển, hình ảnh trước mắt bắt đầu trở nên mờ đi, ánh đèn nhìn cũng mơ hồ. Trong thoáng chốc anh đột nhiên nghe thấy âm thanh ngọt ngào của một người.
- Em đã để thuốc đau dạ dày của anh ở trong tủ đầu giường rồi, nếu nửa đêm mà bị đau dạ dày thì anh có thể lập tức lấy ra uống nhé!
Chính những lời này khiến Thẩm Trường Lưu lấy lại tinh thần, anh duỗi tay kéo ngăn tủ ra. Quả nhiên trong đó có một lọ thuốc đau dạ dày, còn có thêm một chai nước khoáng.
Thẩm Trường Lưu chịu đựng cơn đau lâu như vậy, hốc mắt anh đột nhiên ướt át. Anh duỗi tay lấy thuốc đau dạ dày với nước ra, cố gắng uống xong mới cảm thấy cơn đau giảm bớt đi không ít.
Bây giờ Mạc Chi Dương không cần phải quan tâm đến chuyện của người khác, cậu vui vẻ đến chết đi được, lập tức xuống dưới lầu nhà mình mua vài xiên thịt nướng cùng với mấy chai bia lạnh uống đến sảng khoái.
- Cậu như vậy thật sự tính mặc kệ không quan tâm đến Thẩm Trường Lưu hả? Lỡ như anh ta cùng Tô Bạch bùng cháy tình cũ thì làm sao bây giờ?
- Bùng cháy tình cũ? Bọn họ có thể bùng cháy lên mới là lạ ấy. Tôi chăm sóc anh ta cẩn thận từng ly từng tý, anh ta đã sớm quen với sự tồn tại của tôi rồi. Bây giờ đổi lại là một Tô Bạch thanh cao, cộng thêm với việc trước kia vẫn luôn là Thẩm Trường Lưu đánh đổi, cho nên luôn luôn thoải mái tiếp nhận thôi.
Nhưng những người đó bây giờ không còn là bọn họ trước kia nữa, càng không có nhiều thời gian nhiều trải qua cùng nhau.
Nhưng tôi là vị dâu tây, Thẩm Trường Lưu ăn dâu tây rồi thì tại sao phải nốc nước đắng chứ? Chuyện này chỉ xem xảy ra sớm hay muộn thôi.
Căn bản Mạc Chi Dương không quan tâm, ngược lại cậu cảm thấy thời gian kéo dài càng lâu càng tốt.
Cậu vốn đang nghĩ còn được tiêu dao thêm mấy ngày, kết quả ngày hôm sau Thẩm Trường Lưu đã không nhịn được chủ động gọi điện thoại tới cho cậu, hẹn gặp mặt cậu trong một góc khuất ở quán cà phê.
Sau khi Mạc Chi Dương tan học, lúc đấy đã quá bảy giờ, quán cà phê lúc này rất vắng khách. Khi bước vào trong quán quét một vòng cậu liền nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trong góc, ngay lập tức chủ động đi qua.
Rõ ràng chỉ mới có hai ba hôm không gặp mặt cậu, tại sao Thẩm Trường Lưu lại thấy đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi trong lòng anh cảm giác rất khó chịu.
- Em ngồi đi.
Mạc Chi Dương ngồi đối diện anh, nhìn thấy anh định gọi cà phê đen, theo bản năng khuyên bảo.
- Dạ dày của anh không tốt, đừng uống nhiều cà phê đen, vẫn nên uống ca cao nóng thì hơn.
Nhưng sau khi nói ra, cậu lập tức ý thức được mình nói không đúng, cúi đầu.
- Em xin lỗi, em không nên xen vào chuyện của anh.
Một câu xin lỗi này giống như một lưỡi kiếm sắc bén lợi kiếm trực tiếp đâm xuyên qua tim Thẩm Trường Lưu. Rõ ràng là cậu không làm sai điều gì với anh, rõ ràng là bản thân anh ích kỷ kéo cậu vào cuốn vào chuyện này.
- Không, người nên nói xin lỗi phải là anh.