Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 78: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (21)

Hai người đều ở trên ngựa, chạy không thoát, chính vì thế Kỳ Quan Ngạn mới được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm người trong lòng, tay liền không thành thật. 

 

- Trẫm cảm thấy hành Dương Dương ở đây cũng rất tốt.

 

- Không, này!

 

Mạc Chi Dương đành phải buông tay đang cầm dây cương ra, ngược lại bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn trong quần áo. 

 

- Nơi này không được, quá xấu hổ!

 

Đây là ngoài trời, ngựa đã chạy đến rừng cây nhỏ, bởi vì là trời cuối thu, cỏ cây khô héo, lá vàng rũ xuống trên mặt đất, vó ngựa giẫm nát cỏ chết thành dấu vết.

 

Những con chim trên cây thỉnh thoảng kêu vài tiếng, kêu đến làm người xấu hổ chịu không được.

 

- Không được, quân vô hí ngôn, nói muốn dạy Dương Dương cưỡi ngựa thì nhất định sẽ dạy.

 

Kỳ Quan Ngạn không biết xấu hổ, đẩy người xuống, để hắn ôm cổ ngựa, nhẹ giọng dỗ dành lừa gạt. 

 

- Tốt, ngoan ngoãn.

 

- Bệ hạ, thật sự đừng ~

 

Thấy không ngăn cản được, Mạc Chi Dương đành phải làm nũng xin tha, loại chuyện này da mặt y còn mỏng, chỗ nào so được với Đại Kim Mao, thật không biết xấu hổ.

 

Mà đối với loại chuyện này, Kỳ Quan Ngạn lại thích tung hoành, chậm rãi đặt người xuống, để sát vào nhau, chậm rãi tiếp xúc khoảng cách âm với nhau. 

 

- Không được, Dương Dương ngoan, ta dạy ngươi cưỡi ngựa.

 

Vừa nói, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, Kỳ Quan Ngạn chỉ dẫn. 

 

- Dương Dương nắm lấy dây cương.

 

Con ngựa chạy nhanh, căn bản không cần chuyển động nào khác, có thể tiến sâu còn ít tốn sức hơn.

 

Mạc Chi Dương không thể chịu được nữa, tay buông lỏng dây cương, ôm lấy cổ ngựa.

 

Cưỡi ngựa chỗ nào chứ, rõ ràng là đang cưỡi ta!

 

Thấy người chịu không nổi, Kỳ Quan Ngạn kéo ngựa dừng, ôm y xoay một vòng, để y ôm eo hắn chậm rãi nuốt xuống, sau đó kéo dây cương. 

 

- Giá.

 

Ta nhất định sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết!

 

Mạc Chi Dương ngẩng cổ lên, hai tay mềm đến ôm không được, chân trái cũng kẹp eo hắn không nổi, yếu ớt gục xuống, làn da tinh tế mỏng manh lướt qua lông ngựa, cả người run rẩy.

 

Bởi vì lưng ngựa gập ghềnh, tiết tấu đều ở trong tay Kỳ Quan Ngạn, muốn chậm liền chậm, muốn nhanh liền nhanh.

 

- Dương Dương, chim chóc mây trắng trên trời, cỏ cây hoa lá dưới đất đều đang nhìn ngươi.

 

Kỳ Quan Ngạn phát hiện hắn càng nói những lời này, phía dưới lại càng chặt chẽ, hắn cố ý thả chậm tốc độ. 

 

- Tế Nguyệt có giận ngươi hay không, ngươi xem lưng ngựa đều ướt.

 

“Khốn nạn! Lưu manh!”

 

Mạc Chi Dương hàm răng ngứa, nhưng khoái cảm lại mãnh liệt hết đợt này đến đợt khác, khiến y không thể không bám lấy hắn, tìm kiếm một chút hơi thở, nhưng nam nhân này thật hư, một chốc lại mau một chốc lại chậm mà lăn lộn y.

 

Đi ra ngoài vào buổi chiều, buổi tối mới trở về.

 

Nhất Bán thấy người quay trở về, hai bước tiến lên dẫn ngựa, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, tiểu ám vệ sao lại ngất đi?

 

Kỳ Quan Ngạn xoay người xuống ngựa, người trong lòng ngực ôm chặt lấy hắn, áp khuôn mặt xuân sắc chưa lui của y vào trong ngực. 

 

- Đi chuẩn bị nước tắm, cũng tắm rửa cho Tế Nguyệt.

 

Nhất Bán mời vừa rồi còn sững sờ, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt đỏ bừng, gãi gãi đầu giống như Quan Công: “A này? Bản thân vẫn nên đi rửa ngựa.”

 

Tỉnh lại, trời đã là vào đêm, Mạc Chi Dương nhớ tới đủ loại chuyện lúc nãy, trong lòng nghẹn một bụng giận dỗi, Đại Kim Mao không biết xấu hổ, y đã nói không muốn rồi, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng.

 

Kỳ Quan Ngạn ở bên giường đọc sách, nhìn thấy người nọ trợn mắt, dùng sách vén màn lên. 

 

- Dương Dương tỉnh, còn đói? Bữa tối đã gọi chuẩn bị xong.

 

Hắn không nói thì còn tốt, vừa nói xong, người Mạc Chi Dương như nổ tung, đống thuốc súng trong lòng bừng lên, vừa nhấc chân liền đá hắn xuống giường.

 

Không phòng bị trước, Kỳ Quan Ngạn vốn dĩ ngồi bên giường, lần này bị đá trực tiếp ngã ngồi xuống dưới, chuyện này làm cho nô tài vừa tiến vào sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.

 

Cao Ngũ Phân run giống như cái sàng, trời ạ, tiểu tổ tông ngài đây là muốn chết a!

 

Y quả nhiên là tức giận, Kỳ Quan Ngạn gãi gãi chóp mũi, đứng lên. 

 

- Một đá này thật đúng là có lực, thực không hổ là Dương Dương.

 

Còn nghĩ rằng đem người thao đến mềm chân, xem ra còn có thể làm ầm ĩ được.

 

Khó thở mà mặc kệ không để ý tới hắn, Mạc Chi Dương xoay người đưa lưng về phía tren hoàng đế chết tiệt kia, chỉ chừa cái gáy cho hắn xem.

 

Cao Ngũ Phân bất đắc dĩ: “Bệ hạ, người có chút tôn nghiêm không được sao?”

 

Tôn nghiêm quan trọng hay tiểu tức phụ quan trọng? Tất nhiên là tiểu tức phụ a, Kỳ Quan Ngạn trèo lên giường, bẻ vai y qua, nhẹ giọng dỗ dành. 

 

- Dương Dương còn giận sao? Nếu không thì đáng ta một trận cũng được?

 

- Tránh ra.

 

Thằng nhãi này thật dính người, Mạc Chi Dương không thèm để ý đến hắn, tự hờn dỗi.

 

Cơn giận này còn rất lớn, Kỳ Quan Ngạn cúi người. 

 

- Dương Dương, đừng nóng giận, giận dỗi ta liền đau lòng, mau dậy dùng bữa tối.

 

“Người này lảm nhảm đủ chưa?”

 

Mạc Chi Dương cũng không thèm nhìn, trở tay tát một cái, vừa lúc đáp xuống má trái của Kỳ Quan Ngạn, kêu một tiếng, tuy rằng không nặng, nhưng âm thanh lại khá lớn.

 

Gia gia của ta ơi, sợ chết mất! Cao Ngũ Phân quỳ bò xuống, suýt chút nữa vùi đầu vào đất.

 

Sau khi đánh xong, Mạc Chi Dương bừng tỉnh: Fuck, mình đang làm gì vậy? Cái này không phù hợp với nhân vật bạch liên hoa.

 

Nhưng Kỳ Quan Ngạn không tức giận, má trái bị đánh, má phải hướng lại gần. 

 

- Chuyện tốt thì phải có đôi có cặp, đánh xong rồi, Dương Dương không được phép tức giận nữa, ngoan ngoãn đứng dậy ăn cơm.

 

Người này, chỉ cần có thể điểm mặt, y sẽ không đến mức như vậy,  đôi mắt đào hoa ẩm ướt của Mạc Chi Dương trừng hắn một cái. 

 

- Hừ, ta không muốn động ngươi ôm ta.

 

- Được được được.

 

Kỳ Quan Ngạn không hề khó chịu, cười cười giúp người mặc quần áo, một phen ôm người bế lên. 

 

- Tiểu tâm can, có thể đi dùng bữa không?

 

Mạc Chi Dương hai chân vòng qua quấn lấy eo của hắn, hai tay ôm cổ, đầu dựa vào vai, cả người đều treo ở trên người hắn, phỉ nhổ: “Duỗi tay không đánh người cười.... Không, hắn là chó, hắn quá chó!”

 

- Lát nữa cong phải ngủ, đừng ăn nhiều nếu không bụng sẽ trướng lên đấy biết không?

 

Với tư thế này, ôm người lên ghế, thương tiếc bóp gương mặt y. 

 

- Đều đã đói đến gầy như vậy.

 

Cao Ngũ Phân cảm thấy cứ vậy đi, bệ hạ yêu thế nào thì thế đó, cứ vui vẻ thì tốt.

 

Ăn xong bữa tối, Mạc Chi Dương vẫn cảm thấy đau eo, quay đầu nằm trên giường nghỉ ngơi.

 

Thấy vậy, Kỳ Quan Ngạn sợ hắn tích thực, liền lấy quyển sách lên giường ngủ cùng y, hắn dựa vào gối, để người dựa vào trong ngực mình, ôm người đọc thoại bản cho y nghe. 

 

- ..... Tiểu công tử kia liền cùng tiểu hồ ly ở bên nhau.

 

- Là lão công tử sao?

 

Mạc Chi Dương ghét bỏ nói, dựa vào trong ngực nam nhân nói. 

 

- Người và yêu thông thường là sẽ không ở bên nhau, cai thoại bản này thật sự rất kỳ quái.

 

- Đúng vậy, nhưng là kết thúc tốt.

 

Kỳ Quan Ngạn nói, xem đoạn cuối cùng này linh tinh ghi chép, rõ ràng là công tử đã chết, tiểu hồ ly tan hết tu vi cứu hắn, cuối cùng hồn phi phách tán.

 

Nhưng những chuyện không hay này, vẫn là đừng để y biết, chỉ cần vui vẻ là được.

 

Nhất Bán lau ngựa cả một buổi, bữa tối cũng chưa ăn.

 

Buổi sáng ngày thứ hai, thu vây chính thức bắt đầu, văn thần võ tướng đều xếp thành hai hàng, mỗi người đều mặc trang phục cưỡi ngựa bọc thép, Kỳ Quan Ngạn cũng mặc trang phục màu vàng thêu rồng.

 

Đứng ở giữa, bắn một mũi tên lên trời,vũ tiễn phá không mà đi, đồng thời cũng thông báo thu vây bắt đầu. 

 

- Hôm nay ai săn được nhiều nhất sẽ được thưởng, từng người đi thôi

 

- Rõ!

 

Mắt nhìn từng con ngựa chạy như bay vào rừng, Kỳ Quan Ngạn cũng không vội, đem cung đưa cho Cao Ngũ Phân. 

 

- Y còn chưa tỉnh sao?

 

- Hẳn là chưa tỉnh.

 

Cao Ngũ Phân cầm lấy cung, Nhất Bán liền tiến lên báo cáo. 

 

- Bệ hạ, xung quanh khu vực bãi săn đã tra xét thất tung tích, có cần bắt lấy?

 

- Lặng lẽ, đừng kinh động đến ai, trẫm còn muốn xem bọn họ còn có thể làm gì.

 

- Kỳ Quan Ngạn vẫy vẫy tay, ý bảo Nhất Bán lui ra, xoay người lên ngựa, nói sẽ cho đứa nhỏ ăn thịt nai, ăn thịt người khác săn, nhất định không được.

 

Kỳ Quan Ngạn cưỡi ngựa vào rừng cây đi nửa canh giờ, sau đó cùng một đầu nai nhỏ trở về, kết quả nghe Cao Ngũ Phân nói người đã tỉnh, liền đi tìm y.

 

Vừa đến biệt viện Khang Ninh, vừa vào phòng đã nghe thấy có tiếng động, còn tưởng là người tỉnh lại, bước vào phòng trong,  nhìn đến đầu giường liền kinh ngạc.

 

- Các ngươi làm gì vậy ?

 

- Ta, ta không biết!

 

Mạc Chi Dương nằm mộng, đang ngủ say, đột nhiên có người chạm vào, vậy còn chưa tính, nam nhân này còn kêu lên trước mình.

 

Trong tình cảnh này, Dương Dương đang ở trên giường, áσ ɭóŧ bởi vì động tác nên hơi mở rộng,  một nam tử xa lạ khác quỳ ở bên giường, run bần bật.

 

Vẻ mặt Kỳ Quan Ngạn lạnh lùng, đi tới hai bước, liền đạp người trên mặt đất. 

 

- Đồ vật không có mắt nơi nào tới!

 

Bên ngoài biệt viện vậy mà không có người canh giữ, trong phòng cũng không có một bóng người, xem ra là bị người dẫn đi.

 

Thiếu niên kia bị đá lăn xuống bậc thang, vội vàng bò đến. 

 

- Bẩm, bẩm bệ hạ , là Dung Quý Phi!

 

- Dung Quý Phi?

 

Kỳ Quan Ngạn hơi nhíu mày, tựa hồ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của gã.

 

Tình huống này không thể hiểu được, Mạc Chi Dương cuối cùng cũng phản ứng lại, tình huống này sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, nếu người nam nhân này vu tội y tư thông, sẽ gây bất lợi cho y, nên vẫn là lớn tiếng doạ người.

 

Đầu óc vừa động liền oa lên khóc thành tiếng. 

 

- Hù chết ta!

 

Kỳ Quan Ngạn giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người trên giường đang khóc, trong lòng dịu lại, cúi người ôm người vào lòng. 

 

- Sao vậy? Dương Dương.

 

- Làm ta sợ muốn chết, ta còn chưa tỉnh ngủ, còn tưởng là yêu quái, oa ô ô ~~ đều tại người ngày hôm qua lại đọc truyện xưa cho ta.

 

Nói xong, Mạc Chi Dương còn làm bộ đánh hắn hai cái.

 

Tất cả hiềm nghi đều được rửa sạch, bất kể người nam nhân này nói gì, Mạc Chi Dương đều vô tội.

 

Nhìn thấy y khóc, Kỳ Quan Ngạn chỗ nào còn nhớ cái gì, trong lòng đau muốn chết đi được, ôm người nhẹ giọng an ủi. 

 

- Không sao, không sao, có ta ở đây.

 

- Người đó là ai a?

 

Mạc Chi Dương nấc một cái, nhìn người đang quỳ ở bên ngoài, kéo quần áo của hắn.

 

- Kêu người vào dẫn tên này đi.

 

Kỳ Quan Ngạn không nghĩ muốn trả lời, gọi nô tài tiến vào, đem người dẫn đi, lúc gần đi cho ông một ánh mắt, Cao Ngũ Phân lập tức liền hiểu rõ.

 

Mạc Chi Dương diễn kịch xong, thẹn quá hoá giận đánh hắn một cái. 

 

- Đều tại ngươi, nói cho ta hồ tiên cái gì đó, nên mới sợ đến mức nằm mơ.

 

- Đừng sợ, ta ở đây.

 

Hồ ly ở đâu, rõ ràng là có người cố ý vu oan hãm hại, nhưng Kỳ Quan Ngạn không nghĩ muốn nói cho y biết những chuyện này.

 

Đến nửa canh giờ sau, Cao Ngũ Phân mới trở lại bẩm báo, tranh thủ thời gian tiểu ám vệ đi rửa mặt. 

 

- Bệ hạ, người phía sau màn đã điều tra ra.

 

Kỳ Quan Ngạn thản nhiên ném khăn xuống bàn. 

 

- Là ai?

 

back top