Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 79: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (22)

- Bẩm bệ hạ, người này là tiểu thái giám bên cạnh Giai Phi,  là thuận theo ý chỉ của Giai phi… muốn tới hầu hạ bệ hạ, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ quấy nhiễu Mạc ám vệ....

 

Cao Ngũ Phân nói đến đây, cũng Không nói tiếp, chuyện tiếp theo bệ hạ đều biết.

 

Nghe thấy là Giai Phi này, Kỳ Quan Ngạn cười lạnh một tiếng. 

 

- Thật sự là nàng ta? Trẫm đoán là chưa chắc, cùng lắm thì cứ cho là nàng ta đi.

 

Hoàng đế nói như vậy thật kỳ quái, Cao Ngũ Phân cũng không dám hỏi thêm, thấy tiểu ám vệ đi ra, liền tự mình lui ra khỏi nội điện.

 

Mạc Chi Dương tắm rửa đi ra ăn cơm trưa, còn nhớ tới thịt nai, dùng đũa chọc vào cơm, hỏi hắn. 

 

- Thịt nai kia, người nói muốn để Nhất Bán nướng cho ta.

 

- Buổi sáng ta đi săn nai, nhưng lại thấy ngươi chưa dậy, nên buổi tối lại nướng cho ngươi, đốt lửa trại, chúng ta cùng nhau ăn cạnh đống lửa, được không? 

 

Kỳ Quan Ngạn đương nhiên nhớ rõ, cũng đã ra lệnh cho Nhất Bán đi chuẩn bị.

 

Nghe vậy, Mạc Chi Dương mới hài lòng gật đầu. 

 

- Được.

 

Đường Uyển Uyển biết hoàng đế ra lệnh kéo một tiểu thái giám đi, che miệng cười thầm, nàng đem theo Dung Quý Phi cùng Giai Phi, không chỉ để các nàng hầu hạ hoàng đế.

 

Chỉ hy vọng buổi tối hôm nay, tất cả sẽ thuận lợi.

 

Tới tối, Mạc Chi Dương nghêu ngao muốn ăn thịt nai, lúc mặt trời lặn liền lôi kéo Kỳ Quan Ngạn ra ngoài, nhìn thấy Nhất Bán đã chuẩn bị xong, liền nở nụ cười thò lại gần. 

 

- Thế nào?

 

- Lửa vừa mới cháy, và sẽ mất một chút thời gian.

 

Nhất Bán nói, đặt khay trên tay lên một chiếc ghế dài bên đống lửa, vén vải đỏ lên, bên trong là mấy miếng thịt nai đã xử lý sạch, còn có một ít gia vị.

 

Kỳ Quan Ngạn cùng Cao Ngũ Phân chậm rãi đi tới, đem áo choàng Cao Ngũ Phân đưa cho, tự mình khoác lên cho y. 

 

- Cuối thu sương dày đặc, mau mặc vào.

 

- Nơi nào kiều quý như vậy.

 

Mạc Chi Dương lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho hắn mang áo lên cho mình.

 

Phủ kín lại, lúc sau mới lôi kéo người ngồi trên băng ghế nhỏ bên đống lửa, hai băng ghế dựa rất gần, hai người gắt gao ngồi cạnh nhau.

 

Bàn tay to của Kỳ Quan Ngạn bao lại, liền đem người ôm vào trong lòng. 

 

- Nhất Bán nướng thịt nai, tiên đế trước kia cũng được khen ngợi, hôm nay sẽ cho ngươi ăn một bữa no nê.

 

- Thật sao?

 

Mạc Chi Dương nghe xong câu này nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn Nhất Bán càng thêm nóng bỏng, phảng phất coi hắn ta như là một đĩa thịt nai ngon lành.

 

Cao Ngũ Phân đi qua hỗ trợ nhóm lửa, một đống lửa trại này, nhìn qua cũng chỉ có bốn người.

 

Nhìn thấy hai người ở cùng nhau, Mạc Chi Dương nhớ tới. 

 

- Công công gọi là Cao Ngũ Phân, vị kia gọi Nhất Bán, nhưng thật sự có chút nực cười!

 

Cái tên này nghe có vẻ kỳ quái.

 

- Mạc ám vệ có thể không biết, năm phần này là Nhất Bán, Nhất Bán là vừa vặn tốt a.

 

Không khí rất tốt, Cao Ngũ Phân cũng nói vài câu vui đùa.

 

“Đây là ngạnh cái gì?”

 

Mạc Chi Dương không hiểu ngẩng đầu nhìn Kỳ Quan Ngạn, tên này là hắn đặt, nhất định biết hàm nghĩa, nắm lấy ống tay áo của hắn hỏi. 

 

- Có ý gì?

 

- Khi đó ta còn nhỏ, Cao Ngũ Phân được tiên hoàng phái tới hầu hạ, ta đang cùng sư phụ học một thiên phú, ta thuận miệng nói ra năm phần, bởi vậy tên này vì thế mà có, đến  Nhất Bán, đó là cảm thấy năm phần Nhất Bán cũng vừa vặn, liền lấy tên này.

 

Kỳ Quan Ngạn vừa nói vừa đem bàn tay nhỏ bỏ vào trong áo choàng. 

 

- Cuối thu sương dày đặc, cẩn thận đừng bị cảm."

 

- Thì ra là như thế, nhưng là nói năm phần cùng Nhất Bán, cũng thật là vừa vặn tốt.

 

Mạc Chi Dương gật gật đầu, hai người bọn họ cũng rất xứng đôi, năm phần Nhất Bán, kỳ quái dị thường.

 

Quả nhiên, bạch liên hoa vẫn là phải có một cái tên đẹp, nếu lấy một cái tên như Cao Ngũ Phân, vậy nên gọi là gì: “Phân Phân hay Bán Bán? Hay là Ngũ Ngũ, Nhất Nhất?”

 

Nghe sao mà ngu ngốc vậy nhỉ? Hahaha, nghĩ đến Kỳ Quan Ngạn thâm tình chân thành kêu: “Phân Phân, Ngũ Ngũ, Fuck, trong đầu có hình ảnh, hahahaha!”

 

Đứa nhỏ này sao lại cười đến cả mang tai, Kỳ Quan Ngạn cũng không biết y đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, liền cúi đầu hôn lên khóe miệng y.

 

- Đang suy nghĩ gì mà vui như vậy?

 

- Nghĩ đến bệ hạ.

 

Mạc Chi Dương cười trả lời, nhưng là không dám lộ ra câu tiếp theo: “nghĩ tới bộ dạng ngươi tâm tình kêu Ngũ Ngũ, Phân Phân, cười chết ta rồi!”

 

Quả nhiên, khi nghe được câu này, Kỳ Quan Ngạn trong mắt hiện lên ý cười, gắt gao ôm chặt người vào lòng, hắn vốn là cô đơn lạnh lẽo cuối thu, nhưng bởi vì có nắng ấm, lại trở nên đặc biệt quyến rũ.

 

Đêm thu này, dường như cũng không vì thế mà lạnh lẽo, hiu quạnh đâu.

 

Cao Ngũ Phân cũng đã quen với sự ân ái của hai vị này, tuy rằng không thành vấn đề, nhưng là Nhất Bán, cảm thấy không quen lắm, hắn ta chưa từng thấy bệ hạ như thế này, nhưng cũng không tệ lắm.

 

Chỉ là nhìn có chút ngượng ngùng, ai nha, người này trước đây có ôm ôm ấp ấp như thế này đâu? Nhưng mà bệ hạ vui liền tốt rồi.

 

Vốn dĩ còn phân tâm, vừa nhìn xuống đống lửa đã sắp tàn, liền bắt đầu nướng thịt nai, lúc bận rộn liền quên mất hai việc này, hết sức chuyên chú.

 

Màn đêm càng ngày càng sâu, Mạc Chi Dương tựa vào lòng ngực Đại Kim Mao, không bao lâu tóc đã phủ sương mỏng, chớp chớp mắt nhìn về phía lửa trại. 

 

- Khi nào thì có thể ăn?

 

- Tí nữa! 

 

Nhất Bán lau mồ hôi, trả lời.

 

Kỳ Quan Ngạn thực ra không vội, ôm người vào lòng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, vầng trăng mười tám vẫn tròn, trong đêm tối treo một mâm ngọc bên trong bóng đêm đen nhánh.

 

Đêm lạnh như nước, lại bởi vì cuối thu nên càng thêm lạnh, môi mỏng khẽ mím, ánh trăng luôn có thể làm cho người đau buồn.

 

Muốn cúi đầu, nhìn đến người trong ngực, khóe miệng nhếch lên, vẫn là ánh mặt trời tốt, ấm áp lại khiến người khoái hoạt.

 

Những người này cách lều không xa, xung quanh còn có lính canh tuần phòng, nên chắc không có chuyện gì.

 

Chính lúc này, Mạc Chi Dương vừa động lỗ tai, liền nghe được có thứ gì đang phá không mà đến, theo bản năng đem Kỳ Quan Ngạn đẩy xuống, hai người song song ngã trên mặt cỏ.

 

Kết quả một mũi tên từ phía trên hai người bắn tới, lại thẳng tắp cắm vào thân cây cách đó không xa.

 

Mạc Chi Dương quay đầu định đứng dậy, kết quả lại bị Đại Kim Mao kéo lại vào trong lòng ngực, còn tưởng rằng hắn không biết đang xảy ra chuyện gì, liền nhắc nhở. 

 

- Bệ hạ, có người đang ám sát!

 

- Ta biết!

 

Kỳ Quan Ngạn không vội vàng mà nằm trên cỏ, hai tay ôm người, nhìn bóng đêm mênh mang. 

 

- Dương Dương đừng sợ, có trẫm ở đây.

 

Bình tĩnh như vậy hiển nhiên là đã sớm đoán trước, Mạc Chi Dương đột nhiên trầm mặc, dường như hắn đã sớm có đề phòng, nghĩ xong vẫn nên ngoan ngoãn nép vào lòng ngực hắn, hai người cùng nhau ngắm bầu trời.

 

Cao Ngũ Phân cùng Nhất Bán lại càng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, một người tiếp tục nướng thịt nai trên lửa, người kia giúp ướp thịt nai.

 

Các ngươi như thế này, thật sự là không cho bọn thích khách một chút mặt mũi sao, như vậy thật sự tốt sao?

 

Quả nhiên, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chiến đấu vũ khí, nghe âm thanh này hẳn là thích khách đang bị vây đánh đơn phương, rốt cuộc tiếng bước chân của một bên càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng ít.

 

Chỉ chốc lát sau, tiếng đánh nhau dần dần không còn, xem ra đơn phương bị hành hạ đến chết đã thành công, tưởng rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra, vậy mà đều bị Đại Kim Mao đoán ra trước.

 

- Bệ hạ, thịt nai đã nướng xong.

 

Nhất Bán xoát xong một tầng nước chấm cuối cùng, lúc này hài lòng nhìn miếng thịt to bằng lòng bàn tay trên nĩa.

 

Nghe được có thể ăn, Mạc Chi Dương bất chấp mọi thứ, liền đứng dậy, vừa ngửi được mùi thơm, liền không chịu đựng được, vươn tay ra. 

 

- Đưa cho ta!

 

Nhất Bán đem thịt nai trên tay đưa qua, Mạc Chi Dương nhận lấy, hít một hơi thật sâu, mùi hương của thịt nai này thật sự khơi dậy tất cả trùng thèm ăn.

 

- Thơm quá a!

 

Kỳ Quan Ngạn cũng ngồi dậy, thấy hai mắt y toả sáng. 

 

- Mau nếm thử xem, Nhất Bán tay nghề không tồi.

 

Gấp không chờ nổi dùng tay xé một miếng thịt nai nhỏ, lại không có ăn mà đưa tới bên miệng Kỳ Quan Ngạn. 

 

- Bệ hạ, nếm thử đi, tươi ngon.

 

Bộ dáng này thật là đáng yêu, Kỳ Quan Ngạn vừa mở miệng ngậm lấy thịt nai, đồng thời cũng ngậm ngón tay của y, đảo quanh trong miệng, cố ý dùng đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay.

 

Mạc Chi Dương đỏ mặt, rụt tay lại khịt mũi, cầm lấy thịt nai mà ăn cho đã.

 

- Thực sự là mỹ vị.

 

Kỳ Quan Ngạn cười nói, cũng không biết mỹ vị này là đang nói thứ gì.

 

Không để ý tới hắn, Mạc Chi Dương tập trung ăn miếng thịt nai trong tay, quả nhiên Đại Kim Mao không lừa y, Nhất Bán này nướng thịt nai thật sự quá thơm, tươi mới nhiều nước, hơn nữa một miếng thịt hương vị loạn hết cả lên, cũng không biết làm thế nào.

 

Lúc này, Hà thống lĩnh vội vàng chạy tới, nhìn thấy Bệ hạ liền hành lễ. 

 

- Bệ hạ, thích khách để lại năm người còn sống, bệ hạ có cần tự mình thẩm vấn không?

 

- Đương nhiên!

 

Nhìn bọn họ diễn tuồng hay này lâu như vậy, tự nhiên là muốn xem người hát tuồng trên đài là ai, Kỳ Quan Ngạn đứng lên, vỗ vỗ cọng cỏ trên người. 

 

- Dương Dương, cùng ta đi xem diễn không?

 

- Cái gì?

 

Mạc Chi Dương còn chưa ăn xong thịt nai, xem diễn gì còn có thể hơn ăn ngon đâu, lắc đầu. 

 

- Ta còn phải ăn xong thịt, không ăn hết thì thật đáng tiếc.

 

Kỳ Quan Ngạn vô pháp, hướng y vẫy tay. 

 

- Xem xong diễn trở về, để Nhất Bán tiếp tục nướng cho ngươi.

 

- Ô ô!

 

Đều đã nói như vậy, Mạc Chi Dương không tránh được nữa, thịt trên tay đã ăn gần xong, nhưng còn có một cái khác sắp nướng xong.

 

Nhìn y đi lấy một cái khác, Kỳ Quan Ngạn cũng không để trong lòng, xoay người đi vài bước trước lại chờ y.

 

Mạc Chi Dương tham lam muốn gắp thịt, nhưng vừa khom người nhặt cái nĩa kia, đột nhiên một đạo kiếm quang lóe lên trước mặt, theo bản năng né tránh, lập tức xoay người rời đi, bả vai bị người phía sau chế trụ.

 

Nghe thấy thanh âm, Kỳ Quan Ngạn mới quay đầu, lại nhìn thấy một người mặc y phục dạ hành màu đen bắt cóc Dương Dương, ngay bên đống lửa, một thanh trường kiếm đã kề cổ họng y.

 

- Có thích khách!

 

Hà thống lĩnh phản ứng lập tức, rút ​​ra trường kiếm bảo vệ bệ hạ phía sau, Nhất Bán cũng rút chủy thủ bên hông ra, đem người thủ hộ phía sau.

 

Tiếng hét này đã gọi tất cả những người ở phía bên căn lều kia đến, ngay cả Hoàng hậu, Dung Quý Phi, và Giai Phi cùng đến, đều hướng rừng cây bên kia chạy đi.

 

- Đừng làm y bị thương!

 

Kỳ Quan Ngạn tim thắt lại, khi thấy kiếm để gần cổ họng y, hô hấp đều ngừng.

 

- Cẩu hoàng đế, ngươi thật sự rất quý trọng tên ám vệ này.

 

Nam nhân mặc y phục dạ hành nói,  tuy rằng trên mặt bị bao kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt.

 

Nhưng Mạc Chi Dương vẫn biết đó là ai, chính là Trần Bá Ngôn kia a!

 

Mạc Chi Dương cũng không hề vội vàng, tay trái vẫn cầm miếng thịt nai không chịu buông ra. Kỳ Quan Ngạn trái lại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Đại Kim Mao đột nhiên trở thành một con Samoyed(1).

 

(1) Samoyed là giống chó có nguồn gốc từ Taiga Tây Bắc Siberia, thuộc nhóm chó kéo xe( cùng với husky, Alaska). 

 

Bên kia Hoàng hậu, Dung Quý Phi cùng Giai Phi cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt Đường Uyển Uyển hiện lên thần sắc đắc thắng, hừ, chẳng qua chỉ là một ám vệ, lấy cái gì đấu với bổn cung đây.

 

back top