Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học

Chương 82: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (25) (thành hôn)

Nhất Bán cùng Cao Ngũ Phân khiêng một cái rương gỗ lớn ra, đặt bên cạnh Đường Uyển Uyển.

 

Rương gỗ rơi xuống đất nhẹ nhàng phát ra tiếng lộp bộp, nhưng lại làm Đường Uyển Uyển run rẩy, giả vờ bình tĩnh nhưng bàn tay dưới ống tay áo rộng đã siết chặt thành nắm đấm.

 

- Ngươi cũng biết bên trong có cái gì.

 

Kỳ Quan Ngạn hơi nghiêng người, khuỷu tay dựa vào tay ghế vịn, giống như một con cáo già đang xem kịch vui.

 

- Thần thiếp không biết.

 

Đường Uyển Uyển rũ mi âm thanh dễ nghe, khoé miệng còn cố tình mỉm cười.

 

Vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, so với Trần Bá Ngôn rác rưởi kia thông minh hơn nhiều, Kỳ Quan Ngạn cười nói. 

 

- Đây là chứng cứ ngươi thông đồng với địch phản quốc, ngươi đã câu thông với Nam Sở phản quốc, cũng đã bí mật tư thông với người của địch, trẫm còn phát hiện, ngươi lại liên kết với địch quốc hành thích trẫm.

 

Tư thông phản quốc, đây là muốn tất cả tính mạng của trên dưới Đường gia.

 

- Bệ hạ, thần thiếp chưa từng phản quốc cũng chưa từng tư thông, bệ hạ không được tin lời vu khống của tiểu nhân, bôi nhọ thần thiếp.

 

Đường Uyển Uyển quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi đến dập đầu liên tục.

 

Thấy nàng không thừa nhận, cũng trong dự đoán, Kỳ Quan Ngạn dùng ánh mắt ý bảo Nhất Bán. 

 

- Chứng cứ bên trong rương kia, có muốn xem không?

 

Nhất Bán cúi xuống mở cái rương ra, bên trong rương gỗ là một nam nhân bị trói tay chân, miệng bị bịt kín, gã mềm oặt cuộn tròn trong rương.

 

- A!

 

Đường Uyển Uyển hoảng sợ, ngã ngồi trên mặt đất, sợ hãi lui về phía sau một đoạn. 

 

- Đây, đây là ai, thần thiếp không biết.

 

Thấy nàng vẫn không thừa nhận, Kỳ Quan Ngạn cũng không nhiều lời vô nghĩa. 

 

- Tối trung thu, trẫm bị ám sát, người là ba người hai người bị bắn chết, gã chính là người đã trốn thoát kia, một đường chạy trốn đến Vị Ương Cung, ngươi chứa chấp thích khách còn trị thương cho gã, hừ, đêm trung thu còn cùng gã tằng tịu với nhau, trẫm nói có đúng không?

 

- Chuyện này... Bệ hạ, không phải như thế, bệ hạ!

 

Thấy Đường Uyển Uyển còn muốn phản bác, Kỳ Quan Ngạn liền cắt ngang. 

 

- Ngươi cuối cùng còn mượn cỗ kiệu của mẫu thân, đem người đưa ra ngoài, sau thu vây, gã lại cùng đến hành cung, cùng ngươi tằng tịu hai lần với nhau, ngươi còn không nhận?

 

Đường Uyển Uyển đôi mắt xinh đẹp đều là kinh hãi, hắn tại sao cái gì cũng đều biết.

 

- Ngươi yêu cầu Trần Bá Ngôn tập hợp một đám ô hợp, muốn âm mưu ám sát, nhưng cuối cùng thất bại lại đi cầu Trần Bá Ngôn, đem sự tình đều đẩy cho Dung Quý Phi, và vài ngày trước, ngươi còn sai khiến một thái giám tới tẩm điện của trẫm, lại giá hoạ cho Giai Phi.

 

- Huynh trưởng của Giai Phi là Phiêu Kị đại tướng quân, ngươi muốn cho trẫm chán ghét Giai Phi, chọc cho huynh trưởng bất mãn, rồi ở giữa xúi giục, về phần Dung Quý Phi, phụ thân đương triều nhất phẩm đại học sĩ, trong triều rất có uy vọng, cùng Đường gia ngươi quan hệ lại không tốt, nên muốn dùng chiêu mượn đao gϊếŧ người.

 

Kỳ Quan Ngạn không buông tha gì, đem việc nàng làm đều vạch trần ra trước mặt mọi người, một nữ tử có dã tâm nham hiểm như vậy, thật đáng ngạc nhiên.

 

Đường Uyển Uyển lúc này mới nhận ra không phải là nàng che giấu kỹ càng, mà là Kỳ Quan Ngạn muốn nàng tự mua dây buộc mình, không khỏi cười nhạo. 

 

- Bệ hạ, người nói xem, người có một vườn hoa đầy xuân sắc lại không đi quý trọng, nhưng cố tình lại đi pha trộn với một tên ám vệ, vì vậy người xứng đáng bị đội nón xanh.

 

- Trong lòng trẫm, ngươi cũng không được xem là thê, chỉ có một cái danh phận mà thôi, trong cái hậu cung nhiều người như vậy, ai thật sự thích trẫm? Tất cả các người chỉ muốn là một nam nhân mặc long bào, cho các người vinh hoa phú quý.

 

Kỳ Quan Ngạn không thèm quan tâm đến nàng chọc giận, cũng biết ý của nàng. 

 

- Ngươi đừng lo lắng, trẫm sẽ không vì tình cũ mà tha cho Đường gia, những năm này, Đường gia của ngươi là giàu có nhất, trăng tròn rồi sẽ có ngày khuyết, các ngươi nên hiểu rõ.

 

Buổi sáng, Mạc Chi Dương và Hà thống lĩnh cùng nhau đi tuần tra, đến buổi trưa liền trở về, cùng Đại Kim Mao dùng bữa trưa.

 

Trên bàn cơm hai người cũng không đề cập đến chuyện đã xảy ra lúc sáng, Mạc Chi Dương đã thông qua hệ thống biết rằng hoàng đế có ý muốn vặn ngã Đường gia, Đường Uyển Uyển hiện tại cũng đang bị giam ở Vị Ương Cung, chuyện của hắn đều hiểu rõ.

 

Buổi chiều, Kỳ Quan Ngạn muốn dùng dao sắc chặt sạch đống hỗn độn, không cho Đường gia có thời gian phản ứng, cả buổi chiều hắn cũng không có ra khỏi Ngự Thư Phòng.

 

Mạc Chi Dương lẻn ra ngoài, lại đi đến Vị Ương Cung, lúc này Vị Ương Cung không còn ồn ào xa hoa như trước, ngược lại yên tĩnh như lãnh cung.

 

Nhẹ nhàng từ trên nóc nhà nhảy xuống, lúc trước ở Vị Ương Cung hành sự, bố cục ở đây y rất rõ ràng, thật cẩn thận đẩy cửa sổ sau tẩm điện, một cổ mùi lạ xông vào mũi.

 

Không khỏi che miệng mũi lại, Xuân Hỉ và Xuân Phúc đã bị đánh chết, cả căng phòng chỉ còn một tiếng hít thở ở trên giường, Mạc Chi Dương đi qua, liền nhìn thấy Đường Uyển Uyển quần áo loạn xạ, búi tóc tán loạn, ngồi ở trên giường ôm lấy gối đầu.

 

Nghe thấy âm thanh, Đường Uyển Uyển nâng mí mắt lên, nhưng lại không ngờ tới là y, cười lạnh. 

 

- Vậy mà là ngươi.

 

- Bằng không thì sao?

 

Mạc Chi Dương cách nàng xa một chút, ở khoảng cách hai mét, ngồi xổm xuống nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng. 

 

- Này, lúc trước ta suýt chút nữa đã bị Thất công chúa gϊếŧ, có phải do ngươi bắt ta qua?

 

Đường Uyển Uyển cười nhạo một tiếng, cúi đầu không trả lời.

 

- Hừ.

 

Mạc Chi Dương thấy nàng không nói lời nào, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngồi dậy. 

 

- Ngươi cũng đừng như thế, ta tới cũng có chuyện muốn nói với ngươi.

 

Nghe được những lời này, Đường Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y. 

 

- Chuyện gì?

 

- Ngươi còn nhớ ngươi đã nói thưởng ta hai kiện đồ vật sao?

 

Mạc Chi Dương cười rộ lên, cười đến thực xán lạn, đôi mắt xinh đẹp đơn thuần vô hại. 

 

- Ngươi thưởng cho ta một chân, hoàng đế cũng thưởng cho ngươi một chén trà, bước tiếp theo là đánh chết.

 

- Ngươi chỉ là một tên ám vệ, còn không biết xấu hổ bò lên long sàng, cùng hoàng đế dây dưa, mặt hàng yêu mị, hiện giờ còn tới đây cáo mượn oai hùm, ngươi tính là cái thứ gì?

 

Đường Uyển Uyển nói xong, buông gối xuống, nằm yên ở trên giường. 

 

- Ban đầu ta có thể dưới một người trên vạn người, tại sao lại trở nên như vậy?

 

Nhún nhún vai, cũng không có tâm tư nói cái gì, người này đều phát điên rồi, thật thảm.

 

Quay người rời khỏi Vị Ương Cung chờ người rời đi, Đường Uyển Uyển mới ngồi dậy, nhìn cửa sổ đang đóng chặt, hung hăng phun một ngụm. 

 

- Ngươi nói xem ngươi là cái thứ gì!

 

Kỳ Quan Ngạn hành động kiên quyết, vừa ra tay đã bóp chặt yến hầu của Đường gia, không có sức phản kháng, bị hỏi truy hỏi trách nhiệm, nhưng lần này, hoàng đế không gϊếŧ bất cứ ai.

 

Trong vòng tam tộc của Đường gia, không được phép gia nhập các chức vụ chính thức, nam đinh trong Đường gia bị lưu đày, các nữ quyến sung làm quan kỹ*, không ai bị gϊếŧ, đây xem như ân từ.

 

(*) Quan kỹ: Kỹ nữ

 

Sau khi Đường gia bị lật đổ, Kỳ Quan Ngạn để Nhất Bán đi làm việc, Hoàng Hậu nghe nói là dùng gậy đánh chết, không được an táng trong hoàng lăng, thay vào đó là chôn cùng người nam tử khác.

 

Mọi người đều sôi nổi suy đoán, là Tam công tử của Nam Sở, tin tức này bị dập tắt, vẫn có tin đồn vớ vẩn truyền ra, nói Hoàng Hậu với Tam công tử của Nam Sở tư thông, Tam công tử bị Hoàng Thượng ban chết, Hoàng Hậu bị giam ở Vị Ương Cung.

 

Chính vì vậy, Hoàng Thượng sinh lòng trọng nghĩa, chỉ hạ chỉ phế hậu, còn đem không ít cung phi đều thả ra ngoài, còn một số người có gia thế thì được đưa ra khỏi cung một cách đàng hoàng.

 

Các nàng được phép tự mình ra khỏi cung tự tìm hôn phối, thậm chí còn được thăng quan tiến chức, các phi tử quả phụ trong cung, hiện giờ ngược lại vui mừng, vô cùng vui mừng ra khỏi cung.

 

Hậu cung vốn đang náo nhiệt, lập tức trở nên yên ắng, ngay cả người hầu trong cung cũng được thả đi không ít.

 

Chuyện này thật kỳ lạ, nếu không có sự bày mưu tính kế của Kỳ Quan Ngạn, những lời đàm tiếu kia chắc chắn sẽ không truyền ra khỏi cung, người này tự cho mình đội nón xanh, sau đó còn truyền ra, sợ rằng trong não có hố.

 

Đương nhiên, Mạc Chi Dương không biết ý đồ của Kỳ Quan Ngạn, nhưng hậu cung vắng vẻ, sau trận tuyết đầu mùa, dường như càng lạnh hơn.

 

Hôm nay là buổi sáng tuyết đầu mùa, Thừa Càn Cung đã đốt long địa, sẽ ấm áp khi không ra khỏi cửa, nhưng buổi chiều, Hà thống lĩnh liền kéo người ra ngoài, nói là đi tuần tra.

 

- Ta nghe người ta nói, khi ở cùng người yêu ở bên nhau trong trận tuyết đầu mùa, liền sẽ đầu bạc giai lão, lúc đó ta ngu ngốc kéo thím ngươi hai ngày, giống như chim ưng, chờ tới tuyết đầu mùa.

 

Hà thống lĩnh nói xong, đột nhiên ngu ngốc cười ra tiếng. 

 

- Thím ngươi không đánh ta.

 

Mạc Chi Dương cúi đầu nhìn vết chân nông trên mặt đất mà mình vừa giẫm lên, cảm thấy thú vị, cũng không có nghe kỹ cái gì.

 

Hà thống lĩnh nhìn thấy y như vậy, nhịn không được vươn tay vỗ vỗ bờ vai của y. 

 

- Dương Dương, ngươi phải thật tốt, biết không?

 

Mạc Chi Dương gãi gãi đầu, tại sao đột nhiên cảm thấy thương cảm như vậy, sẽ không phải là Đại Kim Mao muốn đem y gϊếŧ chết đi? Nhưng nghĩ lại, nhiệm vụ của mình cũng  đã hoàn thành, có gϊếŧ hay không cũng không quan trọng.

 

Sau khi ở bên ngoài chơi chơi một buổi chiều, chờ đến chạng vạng mới có thể về Thừa Càn Cung, tay chân đều đã lạnh, Cao Ngũ Phân ra tới trước, dẫn người đi tắm, nói là thời tiết lạnh đến hỏng người rồi.

 

Nhưng thật kỳ lạ là sau khi Mạc Chi Dương tắm xong, mới nhìn thấy xiêm y chuẩn bị cho mình chính là màu đỏ, y cũng cũng không thích mặc màu đỏ, màu đỏ rất là dễ bị nhìn thấy.

 

Ám vệ, đều là mặc màu đen, có ai lại mặc màu đỏ, màu đỏ gọi là hồng vệ.

 

Nhưng nhìn khắp phòng, cũng không có quần áo khác, đành phải mặc một thân hồng y, Nhất Bán làm bộ làm tịch bước tới, dùng một mảnh lụa đỏ che mắt Mạc Chi Dương.

 

- Bệ hạ đang chờ người.

 

Tuyết càng ngày càng lớn, không có rãi rác như buổi sáng, ngược lại càng ngày càng dày, Mạc Chi Dương có thể nghe thấy tiếng tuyết đè cành cây xuống, vang lên tiếng răng rắc.

 

Cho dù không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra một mảnh bọc bạc như thế nào, mấy cây nguyệt quế ở Thừa Càn Cung, đoán chừng cũng bị đè gãy đi.

 

Mạc Chi Dương cũng không biết mình sẽ đi đâu, dù sao cũng phải mất một phần tư giờ mới được dẫn vào cửa, sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa, đứng yên trong phòng, cũng không dám tháo lụa vải che mắt xuống.

 

- Dương Dương.

 

Thanh âm nhẹ nhàng rơi vào trong tai Mạc Chi Dương, mang theo hơi ấm trong phòng khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, đáp một câu. 

 

- Bệ hạ?

 

Tiếng bước chân đến gần, Mạc Chi Dương không nhúc nhích, tùy ý để cho người kia nghiêng lại gần, ngay sau đó lụa đỏ trước mặt rơi xuống, nhìn thấy một màn trước mắt. 

 

- Cái này?

 

Tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều có màu đỏ, một màu sắc rực rỡ!

 

Thừa Càn Cung đã cởi màu vàng tươi ra, đều thay bằng màu đỏ, ngay cả bản thân Kỳ Quan Ngạn cũng mặc một bộ hỉ bào đỏ rực, tóc cũng được buộc bằng dải ruy băng đỏ.

 

Chứng kiến ​​màn này, ai cũng đều biết chuyện gì đang xảy ra.

 

- Trận tuyết đầu mùa hôm nay, cũng là ngày đại hôn của ngươi và ta.

 

Kỳ Quan Ngạn cười, rạng rỡ vui mừng, cúi đầu buộc dải lụa vào cổ tay y. 

 

- Buộc cái này, Dương Dương cùng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

 

Mạc Chi Dương nhìn xuống dải lụa đỏ trên cổ tay trái, lại nhìn dải lụa đỏ trên cổ tay trái của hắn, có chút không rõ. 

 

- Bệ hạ, đây là sao?

- Cưới ngươi.

 

Kỳ Quan Ngạn khẽ cười, lùi về phía sau một bước, chắp tay thi lễ. 

 

- Lấy chân tình vĩnh hằng làm sính lễ, cùng quân vĩnh viễn bên nhau, bạc đầu không ly biệt.

 

Mạc Chi Dương do dự: “Chuyện này.... Có nên đáp ứng hay không?”

 

back top