- Con thỏ?
Đàm tiên sinh do dự, một con thỏ mảnh mai, có thể đảm đương được nhiệm vụ này hay không cũng là một vấn đề.
Đáng tiếc đứa bé trong lòng ngực bắt đầu làm loạn trước, rất cao hứng nhìn người phía dưới.
- Con thỏ con thỏ, chú Tiểu Nhiên muốn con thỏ, muốn con thỏ.
Đàm tiên sinh hơi mím khóe miệng, có chút ghét bỏ, nhưng không chịu nổi Tiểu Nhiên khóc nháo, đành phải đồng ý.
- Vậy liền chọn cậu.
Bây giờ ghét bỏ, thời điểm về sau cầu xin người ta cho mình ôm ấp hôn hít nâng lên cao, lại là một khuôn sắc mặt khác, he he, trà xanh Chủ Thần.
- Được rồi!
Mạc Chi Dương gật đầu, bước đầu tiên là tiếp cận và thu phục Đàm Tổng!
Trong phòng làm việc sang trọng, sàn nhà màu gỗ sẫm sáng đến độ có thể soi bóng người, Mạc Chi Dương đứng ở trước bàn làm việc, đầu hơi cúi xuống, tai thỏ run rẩy theo tiếng thở dốc không thể nghe thấy.
Phòng làm việc được trang trí theo phong cách Châu Âu, tinh tế nhưng không rườm rà, phía trước Mạc Chi Dương là một bộ bàn, phía sau là một số kệ sách lớn.
- Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Tiểu Nhiên trong suốt một năm, hiểu không?
Đàm Tổng ngồi trên ghế văn phòng phía sau bàn làm việc, hai chân thon dài xếp chồng lên, đưa tài liệu trên tay qua.
- Đãi ngộ cũng là tốt nhất, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.
Lúc này, Mạc Chi Dương mới ngẩng đầu lên, dùng mắt hạng nhìn hắn.
- Cái kia, tôi có thể có một cái yêu cầu không?
- Cậu nói.
Chân mày Đàm Tổng khẽ cau lại, tựa hồ không hài lòng với những gì cậu nói.
Mạc Chi Dương dùng hai tay đè lỗ tai mình lại, lỗ tai cũng thuận thế hướng xuống phía sau.
- Đừng chạm vào lỗ tai của tôi!
Tai của thỏ cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm vào là có thể mềm eo.
[Lời nhắc của hệ thống: Đàm Tổng động tâm lần 1.]
Thiếu niên có đôi tai thỏ trước mặt nhìn hắn với đôi mắt hạnh mơ màng ẩm ướt, đôi tai thỏ lông xù bị đè lại, tóc tai hơi rối, đáng yêu đến mức phạm quy, Đàm Tổng mở to mắt nhìn, nhưng chân mày đã nới lỏng.
- Con thỏ không phải chỉ có ở thời điểm động dục mới lộ ra lỗ tai sao?
- Hai năm trước tôi đã bị tiêm thuốc, tai của tôi không thể thu lại được.
Giọng Mạc Chi Dương trầm xuống, tựa hồ không quá muốn nhắc đến chuyện này.
Đàm Tổng không có hỏi lại.
- Nếu không có vấn đề gì, cứ việc ký đi, sau một năm này, yêu cầu cậu ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Nhiên.
- Được.
Mạc Chi Dương cười rạng rỡ, quả nhiên cậu đoán không sai, con người đối với đồ vật đáng yêu, luôn không có sức chống cự.
- Ký chủ, cậu vẫn còn 98 động tâm cần tích lũy, cố lên nha.
Mạc Chi Dương đi theo người giúp việc đến phòng ở của mình, bắt đầu thu dọn, nghe được lời này đột nhiên hỏi.
- Không gọi ta là ba ba?
- Xì, chỉ nói ở một vị diện, cậu đừng nghĩ hố tôi.
Nói đến chuyện này liền tức giận, trước đó thời điểm sắp kết thúc vị diện, bản thân bị buộc kêu ký chủ ba ba cả ngày.
Hệ thống bị ký chủ ức hiếp đến chết đi sống lại, ước chừng cũng không ít.
Căn phòng này rất tốt, là phòng ngủ chính, bên trái cách vách là Tiểu Nhiên, bên phải là phòng của Đàm Tổng, bản thân liền bị kẹp ở giữa, căn phòng cũng rất đẹp, đi đến mép giường ngồi xuống.
- Mày nói xem nhiệm vụ lần này tại sao lại kỳ quái như thế? Tích lũy giá trị động tâm, đó chẳng phải là muốn tao muốn đi làm Đàm Tổng?
- Kỳ quái chỗ nào? Hệ thống không có quyền chọn vị diện cùng phát hành nhiệm vụ, chỉ có Chủ Thần mới có.
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy tới nay, nhiệm vụ mục tiêu như vậy quả thực chưa nhìn thấy qua.
Nghe vậy, Mạc Chi Dương nằm ở trên giường mềm mại, giang hai tay.
- Chủ Thần kia ở đâu? Hắn ăn no chưa?
- Không biết, nhưng gần đây có người đồn đại, Chủ Thần đi làm đối tượng, đi theo đối tượng cùng nhau chơi bên trong thế giới.
Hệ thống cũng là nghe hệ thống khác nói.
Mạc Chi Dương lăn lộn trên giường, vẫn không quên cười nhạo.
- Cũng không biết ai mà thảm như vậy, bị lão quái vật như Chủ Thần coi trọng, chậc chậc chậc, mong người không sao, đừng chết trước mặt tao.
Cha mẹ của Tiểu Nhiên là bị người ám sát, lãnh đạo của một tổ chức, ông của Tiểu Nhiên đưa ra một cái quyết sách, bên trên đồng ý, cuối cùng ông của Tiểu Nhiên xâm phạm đến lợi ích của một số người, nhưng ông đã bảo vệ người dân rất tốt.
Kết quả không bao lâu, ông của Tiểu Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn bề ngoài thì giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn nhưng thực tế không phải vậy, năm sau bố mẹ của Tiểu Nhiên cũng bị ám sát, lần đó là một vụ ám sát trực tiếp.
Sau khi nhận được tin này, Đàm Tổng đã vội vàng từ nước ngoài trở về, bảo vệ cháu trai duy nhất của mình, đồng thời thay mặt tiếp quản công việc của nhà họ Tôn, anh rể hẳn đã đoán được kết quả này, đã lập di chúc từ rất sớm.
Sau khi Đàm Tổng bảo vệ Tôn Nhiên trưởng thành, sẽ đem mọi thứ của nhà họ Tôn trả lại cho Tiểu Nhiên, Đàm Tổng bởi vì chị gái từ nhỏ đến lớn đều yêu thương mình, liền đồng ý.
Vì vậy, bên ngoài Mạc Chi Dương làm nhiệm vụ chính là bảo vệ Tiểu Nhiên cho tốt, nhiệm vụ ẩn là tích lũy số lần động tâm của Đàm Tổng, 99 lần, con số chín chín thực sự là điềm lành.
Đang thu dọn đồ đạc, ngay khi Mạc Chi Dương vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiểu Nhiên từ trong phòng đi ra, người vừa mới ngủ dậy, lúc này trên tay nhóc con đang ôm một con thỏ thú bông, vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Nhiên vừa tỉnh dậy đang định đi tìm chú của mình, vừa mở cửa đã nhìn thấy con thỏ, hai mắt sáng lên, giơ chân hướng cậu chạy tới, ôm chặt lấy đùi cậu.
- Thỏ, thỏ, thỏ!
Mạc Chi Dương ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc bạch kim của nhóc con.
- Tiểu Nhiên muốn đi đâu vậy?
Sói bạc là loài cực kỳ quý hiếm, giống loài trấn áp, nói chung đều là thượng đẳng.
- Con đi tìm chú, tai thỏ của anh thật đẹp.
Tiểu Nhiên tay trái cầm một con thỏ thú bông, còn muốn dùng tay phải sờ vào tai của cậu.
Nhanh chóng tránh khỏi tay của nhóc con, Mạc Chi Dương nắm lấy bàn tay non nớt của nó, nhéo nhéo.
- Tiểu Nhiên ngoan, đừng chạm vào lỗ tai của anh, còn tên của anh là Mạc Chi Dương.
Vừa lúc Đàm Tổng đi ra khỏi phòng làm việc, liền nhìn thấy thiếu niên có đôi tai thỏ đang ôm Tiểu Nhiên muốn đi xuống lầu, tai thỏ theo động tác run lên, nhịn không được muốn vươn tay ra nhéo nhéo, đột nhiên trong lòng có chút hối hận: “Mình có phải hay không không nên đáp ứng cậu?”
- Dương ca ca, anh đến đây là để bảo vệ em sao?
Bởi vì đang muốn đi xuống cầu thang và có chút xóc nảy, Tiểu Nhiên ôm cổ cậu, dùng giọng non nớt hỏi một câu.
Lỗ tai Mạc Chi Dương động đậy, kỳ thật đứa nhỏ đều biết mọi chuyện, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
- Không sao đâu, anh Dương ở đây, nhất định anh sẽ bảo vệ em.
“Đây chính là nhiệm vụ của tôi a!”
Nghe cậu nói vậy, Tiểu Nhiên có chút ngượng ngùng, tai run run.
- Vậy Tiểu Nhiên có thể nhờ anh Dương cũng bảo vệ chú được không?
- Đương nhiên là có thể!
Mạc Chi Dương sảng khoái đồng ý, nhân tiện sờ tai của nhóc con, sói bạc con, lỗ tai vẫn là mềm mại.
Chú của nhóc cũng là nhiệm vụ của tôi a!
Không biết con thỏ rơi vào hang sói hay là con cọp sói rơi vào hang thỏ, con thỏ nhỏ này có dã tâm.
Đàm Tổng vừa tiếp quản công việc của nhà họ Tôn, hơn nữa hắn còn có chuyện phải giải quyết ở nước ngoài, sau khi đi ra ngoài, đến tối mới về, hầu hết người hầu trong trang viên đều đã nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn giữ đèn trong phòng khách.
Tay trái cầm một bộ đồ, phòng khách rất rộng, giày da khi bước xuống sàn có thể có tiếng vang, Đàm Tổng thả nhẹ bước chân, dọc theo ánh đèn, liền nhìn thấy trên ghế sô pha có hai người.
Một thanh niên có đôi tai thỏ đang ôm trong lòng ngực một bé con có đôi tai sói tóc bạc, thiếu niên dựa lưng vào ghế sofa mà ngủ gật, bé con liền nằm trong lòng ngực cậu ngủ, được đắp bằng một chiếc chăn mỏng để chống chọi với cái lạnh của đầu xuân.
Mạc Chi Dương thật ra thời điểm hắn mới vào cửa đã phát hiện ra, nhưng không có vạch trần, một cảnh tượng ấm áp như vậy nhất định sẽ khiến cho số động tâm tăng lên gấp bội.
Quả nhiên, hệ thống nhắc nhở [động tâm +1]
Đêm khuya về nhà, phát hiện trong nhà có đèn, có hai người đang đợi hắn, trong lòng Đàm Tổng thật ấm áp, đôi tai thỏ dưới ngọn đèn màu cam ấm áp khiến người ta chảy nước miếng, không nhịn được muốn vươn tay chạm vào đó.
Nhưng mà, tay còn chưa kịp vươn ra thì thiếu niên đã tỉnh.
Mạc Chi Dương mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy quần tây trước mặt, ngẩng đầu dụi dụi mắt
- Ngài đã trở lại.
Tai thỏ của thiếu niên ngửa ra sau, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh lúc này còn đang ngái ngủ khiến người ta nhìn say sưa, đôi môi hồng hào ấm áp nói ra, nhuộm cho Đàm Tổng một màu dịu dàng, ôn thanh hỏi.
- Sao cậu còn không đi lên ngủ?
- Tiểu Nhiên nói muốn đợi anh trở về.
Mạc Chi Dương ôm đứa nhỏ đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn đứa bé, ngoài mặt là sợ đem người đánh thức, nhưng thật ra cậu đang muốn làm tai của mình cọ qua chóp mũi của hắn.
Nhưng Mạc Chi Dương lại xem nhẹ trình độ nhạy cảm của mình, khi tai thỏ xẹt qua chóp mũi hắn, hơi thở nóng rực cũng phả vào tai, không kìm được, chân mềm nhũn ra.
Chóp mũi bị lông xù xù chạm vào vô cùng thoải mái, nhưng thiếu niên này quá nhạy cảm, vừa mới cọ chóp mũi đã suýt ngã, Đàm Tổng nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
- Cậu không sao chứ.
- Tôi không sao.
Mạc Chi Dương đứng yên, nhanh chóng trả lại đứa bé trong tay cho Đàm Tổng, xoay người đỏ mặt hướng về phía cầu thang đi lên, vừa vặn để hắn nhìn thấy trên mặt mình đỏ bừng.
Đàm Tổng nhìn người rời đi, cho đến khi đứa bé trong tay anh đập miệng vài cái mới định thần lại, có chút không vui: “Đáng ra lúc trước mình không nên hứa sẽ không động vào lỗ tai của cậu.”
Nhanh chóng lên lầu, trở về phòng, ngáp một cái đi tắm rửa, nhìn tai thỏ trong gương, Mạc Chi Dương cầm thẳng cái tai hơi hơi rủ xuống, kết quả vừa buông lỏng tay lại rũ xuống.
Làm lại vài lần, sau đó đột nhiên cười ra tiếng.
- Tiểu bạch thỏ, bạch bạch, mồi này ngon thật.
- Thỏ trắng lòng dạ hiểm độc, tại tuyến sen trắng.
Hệ thống phỉ nhổ một câu, lại hỏi.
- Nếu cậu dùng tai thỏ làm mồi nhử, tại sao không để cho Đàm Tổng sờ?
- Bởi vì, con người chính là như vậy, càng không muốn hắn đụng vào, hắn càng phải sờ.
Mạc Chi Dương soi gương, nghiêng đầu cười.
- Lạt mềm buộc chặt a.
Tiểu hồ ly khoác da thỏ, lúc này cười đến mi mắt cong cong.
Nhiệm vụ bên ngoài của Mạc Chi Dương còn xem như khá đơn giản, ngày thường cùng chơi với Tiểu Nhiên, cũng không ra ngoài và còn thích vẽ tranh, đôi khi chỉ có một cây bút màu sắc là có thể vẽ cả ngày.
Tiểu Nhiên rất thích thỏ, trước khi Mạc Chi Dương đến, nhóc con vẫn luôn ôm con thỏ thú bông của mình, sau cậu đến, nhóc con bắt đầu dính lấy Dương ca ca.
Hôm nay vẽ chính là một đôi thỏ, một con thỏ lớn và một con thỏ nhỏ, Mạc Chi Dương buồn ngủ nên ngủ trên bàn một lát.
Hôm nay Đàm Tổng nhàn rỗi nên về rất sớm, nghe nói đang ở trong phòng chơi liền đi lên nhìn xem, liền nhìn thấy Tiểu Nhiên đang vẽ tranh, thiếu niên tai thỏ đang ghé lên bàn ngủ.
Nhìn thấy đôi tai thỏ tâm niệm kia vừa động, lặng lẽ đi tới, vươn bàn tay tội lỗi hướng về phía lỗ tai, trong lòng: “Còn thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa!”