Đàm Tổng khự lại một chút, chớp mắt để xua đuổi cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn, lắc đầu.
- Không biết.
Có chút đáng tiếc, bộ dáng vừa rồi trông rất giống hắn, Mạc Chi Dương nghiêng đầu cười cười, không nói gì nữa.
Xử lý vết thương xong, Đàm Tổng đứng dậy.
- Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đã kêu thêm một người khác tới giúp cậu rồi, ngày mốt sẽ tới.
- Được.
Một người rất khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, Mạc Chi Dương hiểu rõ gật đầu.
- Cảm ơn.
Sau khi Đàm Tổng đi ra ngoài, nhân tiện đem cửa đóng lại, nhưng lại không có rời đi ngay lập tức, ấn lòng bàn tay lên tấm cửa, như đang cảm nhận được điều gì đó, một lúc lâu sau, mới thở dài xoay người rời đi.
- Mày nói xem có phải hắn ghét bỏ tao không? Cảm thấy tao không có bảo vệ tốt Tiểu Nhiên.
Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, ngồi trên cửa sổ cầm điếu thuốc hút.
Hệ thống trầm ngâm, ngược lại nói.
- Tính cách của Đàm Tổng là như vậy, không phải là không có khả năng, nhưng cậu có thể tránh được tình huống này bằng cách tăng động tâm.
- Giá trị cuối cùng của động tâm là cái gì?
Mạc Chi Dương phun khói ra hướng màn đêm mênh mông ngoài cửa sổ.
Đàm Tổng đưa người tiến vào, liền nhìn thấy tai thỏ và Tiểu Nhiên đang ở phòng khách chơi xếp gỗ, dẫm giày da đi đến, ánh mắt lại bị thu hút bởi đôi tai thỏ lông tơ màu hồng.
Cố nén lại xúc động muốn đi vò.
- Tiểu Nhiên.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Tiểu Nhiên nhìn thấy chú của mình thì rất vui vẻ, đem xếp gỗ trên tay bỏ xuống đứng lên, nhưng Mạc Chi Dương nhìn thấy nhân vật chính phía sau lại cảm thấy ngạch trong lòng, quả nhiên sức lực của cốt truyện rất mạnh mẽ.
- Tiểu Nhiên.
Đàm Tổng ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc bạch kim của nhóc con.
- Vị tiên sinh này cũng là tới đây để bảo vệ con, Tiểu Nhiên kêu chú Trác.
Tiểu Nhiên rất ngoan ngoãn.
- Chú Trác khoẻ.
Chú? Bị đứa nhỏ này gọi là chú, Trác Thân bắt đầu suy tư, hắn ta lớn lên già như vậy sao? Quay đầu nhìn thấy con thỏ đang nhìn mình chằm chằm, đưa mắt nhìn.
Mạc Chi Dương cúi đầu, bỏ lỡ ánh mắt Trác Thân, hơn nữa ý thức được kẽ hở cầu sinh của mình: Mẹ nó, nên tới vẫn sẽ tới, cùng nhân vật chính đoạt giá trị động tâm!
Nhìn đến tai thỏ ở một bên gục đầu xuống, Đàm Tổng thật sự sợ cậu sẽ lại bị thương, vết thương kia khiến hắn cảm thấy xót xa cho tới bây giờ, Trác Thân được quân nhân tiến cử.
Nếu có chuyện gì nguy hiểm, cứ để Trác Thân đi làm, tai thỏ chơi đùa với Tiểu Nhiên là được rồi, sẽ bình an vô sự.
Sự xuất hiện của Trác Thân hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của Mạc Chi Dương, cần thiết lúc trước làm hai người không giao du, đem giá trị động tâm tích cóp đầy, chẳng sợ bọn họ ở bên nhau, cũng không có vấn đề gì lớn.
Buổi chiều, sau khi dỗ Tiểu Nhiên ngủ, Mạc Chi Dương đến phòng làm việc tìm Đàm Tổng, nhân tiện bán thảm làm tăng giá trị động tâm.
- Đàm tiên sinh.
Mạc Chi Dương bước vào, đứng trước bàn làm việc, giọng nói có chút áy náy.
Thỏ, con thỏ đến tìm tôi!
Đàm Tổng có chút kích động, nhưng vẻ mặt đã được khống chế tốt, cũng không có suy sụp, thẳng lưng làm tốt, nhưng hai chân dưới bàn bắt đầu run rẩy.
- Chuyện gì?
- Có phải là vì hai ngày trước tôi đã khiến Tiểu Nhiên sợ hãi, anh không hài lòng, nếu như vậy, anh có thể trừ tiền của tôi là được rồi, cũng không sao.
Nói xong, Mạc Chi Dương ngẩng đầu, môi hơi mím, mắt to chứa làn nước thu, áy náy, thật cẩn thận.
- Hệ thống nhắc nhở: [Giá trị động tâm + 1 + 1 + 1!] Ký chủ thật tuyệt vời!
Nhìn thấy cậu như vậy, Đàm Tổng tâm biến sắc, đứng lên giải thích, nhưng giọng điệu lạnh nhạt.
- Không phải, hắn ta được quân đội phái tới, có thể hỗ trợ cậu.
- Tôi biết, rốt cuộc là tôi làm không tốt.” Mạc Chi Dương cúi đầu, tai thỏ cứ như vậy lộ ra run rẩy.
Đàm Tổng không biết giải thích như thế nào, hắn chỉ là muốn bảo vệ cậu, không ngờ sẽ bị hiểu lầm, nghĩ đến sách vở đã nghiên cứu hai ngày qua, cắn răng đi tới trước mặt cậu.
Chỉ cảm nhận được có người tiến đến, Mạc Chi Dương ngẩng đầu đối diện với hắn, trong mắt hắn hiện lên cảm xúc mờ mịt, khiến người ta nhìn không hiểu: “Không phải chứ ngài định đánh tôi sao?”
Mạc Chi Dương có chút yếu ớt, thật sự không hiểu mạch não bệnh thần kinh, 36 kế chạy là thượng sách, hơi cúi đầu chào.
- Đàm tiên sinh, tôi đi trước.
Không dám quay đầu lại, đi tới cửa hai bước, tay phải vừa mới nắm then cửa, cánh tay trái đã bị người kéo, bị Đàm Tổng dùng sức ép vào tấm cửa.
Thực ra, Đàm Tổng cũng có chút không biết làm sao, nhưng nghĩ đến quyển sách kia, liền trở nên cứng rắn, đem người đè lên cửa, cúi người hôn lên.
Mạc Chi Dương sững sờ, còn tưởng rằng hắn muốn đánh mình, không ngờ tới lại hôn mình, vừa muốn đem người đẩy ra, đầu lưỡi của hắn liền thăm dò tiến vào, cảm giác quen thuộc kia, hành động chống cự cũng quên mất.
Động tác còn có chút non nớt, bản thân Đàm Tổng cũng không biết thở, hôn không được bao lâu liền buông người ra.
- Tôi, tôi cũng không phải ghét bỏ em hay là cảm thấy em làm không tốt, mà là sợ em bị thương.
Đây là lời nói dài nhất và xấu hổ nhất mà hắn nói trong bao nhiêu năm qua, bởi vì sợ thiếu niên tai thỏ hiểu lầm, không muốn nhìn thấy cậu buồn.
Sau khi hoàn hồn lại, Mạc Chi Dương đột ngột đẩy Đàm Tổng ra, xoay người mở cửa chạy ra ngoài.
Thấy người bỏ chạy, Đàm Tổng có chút bối rối.
- Này, trong sách không nói người chạy trốn thì phải làm sao.
Nghĩ nghĩ lại quay về phía sau bàn, mở ra ngăn kéo cuối cùng lấy ra một quyển sách có bìa màu hồng nhạt, mở ra chương 2.
- Thổ lộ trước rồi mới hôn? Nhưng mình hôn trước mới thổ lộ, vậy nên em ấy mới chạy sao?
Đàm Tổng cảm thấy mình quá nôn nóng, quên đi, lần sau thổ lộ rồi mới hôn, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, sau khi xác nhận xong liền đem nhét sách lại, bắt đầu nghĩ đến chuyện thổ lộ.
Sau khi chạy về phòng, Mạc Chi Dương nổ tung.
- Hệ thống, ngươi chết ra đây cho tao, chuyện này sao lại thế này?
- Cậu nói cái gì? Đàm Tổng hôn cậu hay chuyện của Trác Thân?
Hệ thống có chút kỳ quái.
Với câu hỏi này, Mạc Chi Dương đột nhiên bình tĩnh lại, quyền hạn của hệ thống thật ra không nhiều, ngoại trừ truyền đạt nhiệm vụ và giám sát, những mặt khác cũng đều là quyền hạn nhỏ.
Cho nên, vấn đề này có khả năng nó cũng không biết.
Thấy ký chủ không lên tiếng, hệ thống có chút sợ hãi.
- Cậu không cần làm tôi, chúng ta là một cái trên giường a, là châu chấu trên thuyền.
- Không có, người tao muốn làm không phải là mày.
Mạc Chi Dương đột nhiên hung tợn cắn răng: “Đại Kim Mao, anh thật sự có dũng khí làm chuyện như vậy trước mặt cả triều văn võ, đừng tưởng rằng tôi sẽ quên.”
“Chỉ hận ở vị diện trước ngoan ngoãn, vị diện này, tôi làm chết anh!”
Hy vọng mục tiêu của cậu không phải nó, hệ thống âm thầm cầu nguyện, chỉ hy vọng người không sao, sống cho tốt.
Trác Thân người này, mặt khác không nói, nhưng làm món tráng miệng chuyện này là tuyệt nhất, vừa ăn tối xong, Mạc Chi Dương cùng Tiểu Nhiên ở phòng khách vẽ tranh, bưng một cái đĩa đến.
- Con thỏ nhỏ, đây là pie dâu tây mà lần trước đã đáp đã đáp ứng cậu.
Trác Thân mỉm cười, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, thoạt nhìn thật câu nhân, đặt đĩa lên bàn trà.
- Còn pie khoai môn của nhóc.
Tiểu Nhiên rất hài lòng với món tráng miệng, đặt cọ vẽ xuống, vươn tay cầm lấy.
- Cảm ơn chú Trác! Anh Dương cũng ăn nha.
Này không đúng, tại sao đứa nhỏ này lại gọi mình là chú, còn thỏ con lại kêu anh Dương? Trác Thân có chút không hiểu được.
- Kỳ thật, Tiểu Nhiên có thể gọi tôi là anh.
- Anh?
Tiểu Nhiên cắn một miếng bánh khoai môn, đôi mắt long lanh đánh giá hắn ta một chút, lắc đầu.
- Mới không được, anh Dương đáng yêu, còn chú không đáng yêu.
Cái này cũng không sai, thỏ nhỏ thật sự rất đáng yêu, đặc biệt là cái lỗ tai kia, đáng yêu đến phạm quy, khác hẳn những con thỏ khác, có lẽ là do thuốc.
- Tai của cậu có chút kỳ quái.
Nhiều người giàu có sẽ tiêm thuốc cho một số vật nuôi, khiến cho một số bộ phận của nó trở nên nhạy cảm và khác lạ.
- Hả?
Mạc Chi Dương ăn một cái bánh dâu tây căng phồng miệng, nuốt xuống.
Con thỏ này ăn rất nhanh, Trác Thân đứng nhìn thấy tai thỏ trước mặt ngứa tay, liền vươn tay ra muốn sờ.
- Tôi làm bánh dâu cho cậu, cậu cho tôi sờ một chút.
Mạc Chi Dương chú ý tới động tác, lóe lên trở về, tránh đi móng vuốt của hắn ta.
- Bây giờ tôi có thể nhổ ra trả lại cho anh.
Tích cực như vậy, Trác Thân thu tay về.
- Sợ cậu rồi.
Đàm Tổng không để cho Trác Thân sống ở đây, mười giờ người liền trở về, sau khi đám người rời đi, Mạc Chi Dương liền ôm Tiểu Nhiên lên ngủ, ngày hôm sau, cả ngày không thấy Đàm Tổng, cũng không biết người đi đâu.
Đến buổi tối, mới nhận được tin nhắn của Đàm Tổng, nói rằng có một vấn đề lớn cần thảo luận, để cậu đi đến toà nhà lớn bên kia, giọng điệu nghe qua thật thấp.
Mạc Chi Dương không dám do dự, vội vàng giao Tiểu Nhiên cho Trác Thân, sau đó kêu tài xế trong nhà đưa mình đến nơi đó, khi đến nơi thì ấn thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.
Một bước hai bước chạy lên sân thượng, vừa mở cửa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, cánh hoa hồng phủ đầy mặt đất, còn tri kỷ dùng ngọn nến để kết thành trái tim tình yêu, Đàm Tổng đang đứng bên trong trái tim, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ.
“Tình cảnh này, là hoa hồng thiếu đánh, hay là Đàm Tổng thiếu đánh?”
- Chuyện này? Chuyện này?
Mạc Chi Dương kỳ quái bước qua bậc thang, chân giẫm lên cánh hoa hồng, đi về phía hắn.
Nhìn thấy người đi tới, Đàm Tổng hít một hơi sâu, vẫn dùng giọng nói lạnh băng thổ lộ, nhân tiện đem hoa đưa qua.
- Anh, anh thích em!
Hiện tại hắn thổ lộ, có phải tí nữa hắn hôn sẽ không bị đẩy ra?
Tại sao hắn lại nói thích cậu, giống như có thù hận gì với cậu, Mạc Chi Dương bước tới, đứng bên ngoài ngọn nến, vươn tay cầm lấy hoa hồng.
Đột nhiên, nâng tay lên, đem bó hoa hồng đánh lên đầu hắn.
Nhưng ý cười nơi khóe miệng lại không thể kìm nén được.
- Anh có biết vừa rồi mới hù chết em không!
Nói xong kìm nén ý cười, xoay người rời đi.
Đàm Tổng bị đập cho bông đầy đầu, ngẩn người trong chốc lát, tóc còn vương chút cánh hoa hồng, lúc bừng tỉnh thì người đã đi xuống, nhanh chóng lấy quyển sách bọc bìa màu hồng sau lưng ra, tìm đọc.
- Không, sách không nói rằng sẽ bị đánh, không phải thổ lộ xong liền có thể hôn sao?
“Hắn muốn sờ tai thỏ, muốn hôn Dương Dương!”
- Mẹ kiếp, hại tôi chạy tới nhanh như vậy.
Mạc Chi Dương giọng điệu tức giận không tự chủ được nhếch khóe miệng lên.
- Ông đây thích hoa hướng dương, lại không thích hoa hồng, lần sau không hỏi sao?
- Ai yo yo, chính là nó? là nó?
Thuộc tính kiêu ngạo đã được bộc lộ không bỏ sót, hệ thống âm dương quái khí lên.
Sau khi xuống lầu, tài xế đã quay trở về, Mạc Chi Dương không còn cách nào khác, đành bắt taxi đi trước, vừa đi qua lối đi bộ, đứng ở ven đường không có vẫy tay chào.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi vội vàng chạy tới.
- Chi Dương, cuối cùng anh cũng tìm thấy em!
Mạc Chi Dương bị hoảng sợ, cố hết sức đẩy người đó ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt người đó, máu liền trào ra, tức giận mắng.
- Đồ đê tiện!