- Em vừa mới nói muốn giống như trước kia, nhưng thật sự không giống nhau.
Thẩm Trường Lưu hiện tại đã hiểu rõ, vì sao vẫn còn có người nói. Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Tô Bạch đương nhiên không hiểu chuyện này.
- Ý của anh là gì?
Thẩm Trường Lưu bình tĩnh lại, ức chế lại xúc động muốn lập tức đi tìm Mạc Chi Dương, anh phải nói chuyện với Tô Bạch rõ ràng, nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện.
- Em đã từng thích anh sao?
- Thích chứ.
Tô Bạch dường như không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời.
- Vậy anh thích ăn cái gì? Thích màu sắc gì? Thích làm cái gì?
Mấy vấn đề này, Tô Bạch chưa bao giờ nghĩ tới.
- Tuy rằng em không biết, nhưng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu lẫn nhau.
- Chúng ta quen nhau mười lăm năm, mười lăm năm nay em chưa bao giờ tìm hiểu anh, bây giờ em có thể hiểu được anh sao?
Thẩm Trường Lưu thở dài, không biết vì sao lại không khổ sở, anh chỉ cảm thấy thoải mái.
- Đêm trước, anh mang em đi đến một cửa hàng bán sữa đậu nành, anh hỏi em có ấn tượng không? Em nói không có.
Tô Bạch suy tư, nhưng thật sự cậu ấy không thể nghĩ ra được điều đó có hàm ý gì.
- Một năm trước khi vào đại học chúng ta đều không có tiền, nhưng em rất muốn đi xem diễn tấu dương cầm của Charlie. Đoạn thời gian đó, mỗi ngày anh đều phải ra ngoài làm công kiếm tiền, làm người mẫu suốt nửa tháng cho đến khi có thể mua cho em một vé VIP. Hôm ấy, anh ở trong quán ăn đấy tặng cho em, em rất vui nhưng cũng chỉ là vui thôi.
Tô Bạch dường như nhớ ra chuyện này, nhưng lại không biết đã xảy ra lúc nào ở chỗ này phát sinh, yếu ớt biện hộ cho bản thân.
- Thời gian đã qua lâu như vậy, em quên cũng bình thường mà.
- Từ khi anh bắt đầu quen em, trước nay tôi đều là ở suy xét ngươi, nhún nhường em, làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ. “Tô Bạch có thích hay không? Hắn có phải hay không sẽ không thích?”
Em thích xem diễn tấu, anh lập tức đi làm thêm kiếm tiền mua vé cho em. Em thích ăn bánh kem ở cửa hàng kia, cho dù tuyết rơi đầy trời anh cũng vì em mà đi xếp hàng. Anh cho rằng anh đối tốt với em thì em sẽ thích anh.
Nhưng thật sự không phải, anh đối xử tốt với em bảy năm, từ cao trung lên đến đại học năm tư. Nhưng em tốt nghiệp xong không nói lời nào đã rời đi, đến thông báo một tiếng cũng không có là sao?
Đối mặt với chất vấn của anh, Tô Bạch hơi chột dạ.
- Em có thể giải thích.
- Sau em khi đi, anh say rượu, anh sa đọa, anh uống rượu đến hư dạ dày, ít nhiều cũng cảm ơn người đại diện kiêm người mẫu bán thời gian kia, cô ấy không rời bỏ anh, cứu anh trở về, dẫn anh theo làm việc. Lúc anh sụp đổ thì em ở đâu?
Thẩm Trường Lưu nói đến chuyện này, đột nhiên cười ra tiếng, cảm thấy trước kia bản thân mình vô cùng ngu ngốc.
- Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Tô Bạch đối với chuyện cậu ta rời đi, trong lòng hơi áy náy.
- Em vẫn không hiểu.
Vì sao cậu ta cho rằng bản thân trở về, lập tức có thể bắt đầu lại một lần nữa? Cậu ta ích kỷ đến mức chỉ nhìn thấy bản thân.
- Đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người, đã không còn là chúng ta lúc trước.
Lúc này Tô Bạch mới hiểu được anh nói nhiều như vậy chính là vì cậu, hai tay ôm ngực, chất vấn anh.
- Có phải anh không muốn công khai hay không? Anh thích người kia?
- Ở giữa chúng ta không tồn tại vấn đề bên ngoài.
Thẩm Trường Lưu không thể tiếp thu từ này. Nếu công khai chuyện của bọn họ, vậy thì Mạc Chi Dương chính là tiểu tam, nhưng cậu lại không phải.
- Anh yêu em, nhưng nhiều năm như vậy em chưa bao giờ đáp lại. Tất cả đều là anh đơn phương tình nguyện mà thôi, làm sao có thể công khai? Tám năm, anh chờ em tám năm. Vì em anh cùng người trong nhà náo loạn đến mức đoạn tuyệt quan hệ, ba mẹ anh đều không chấp nhận, đều xem như anh đã chết. Anh từ sống trong nhung lụa trở thành người đến tiền học phí cũng đóng không nổi.
Tô Bạch theo bản năng phản bác.
- Đó là do anh tự nguyện, liên quan gì đến em?
- Đúng vậy, không liên quan. Nhưng tám năm anh vẫn luôn suy nghĩ cho em, thì thế nào? Anh gửi vô số tin nhắn cho em nhưng lại giống như là đá chìm đáy biển.
Bản thân Tô Bạch cũng có nỗi khổ riêng.
- Đoạn thời gian đó em cũng rất bận, mỗi ngày em đều vội vàng đi biểu diễn, một mình em sống ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì!