- Trác tiên sinh là ai?
Vẻ mặt của Kiều Ngâm đột nhiên trở nên nghiêm túc một chút, mày liễu khẽ cau, dựa người vào lưng ghế sô pha.
Bị hỏi đến chuyện này Mạc Chi Dương biểu hiện ra bộ dáng khó xử, ánh thoáng lập loè.
- Chuyện này, đây là chuyện cá nhân của Đàm tiên sinh và Trác tiên sinh, tôi chỉ là một người dọn dẹp cũng không dám nói bậy, nếu bị phát hiện sẽ đuổi việc, vậy liền không có cơm mà ăn.
“Đưa tiền, nhanh đưa tiền ra!”
Quả nhiên, Kiều Ngâm chính là tài đại khí thô*, nghe xong không nói hai lời liền tháo đôi bông tai bằng ngọc lục bảo xuống, ném cho chú.
(*) Tài đại khí thô: chỉ độ giàu có.
- Đủ cho cậu ăn mấy năm rồi, nói chuyện.
- Ai.
Mạc Chi Dương tiếp được bông tai, cầm trên tay ước lượng liền biết là đồ tốt, nắm nó trong tay.
- Trác tiên sinu này là do Đàm tiên sinh mời đến bảo vệ thiếu gia, hai người bọn họ thoạt nhìn đi tương đối gần, Trác tiên sinh lại rất đẹp.
Mạc Chi Dương thề với trời rằng câu này là chân thành, Trác Thân phù hợp với thẩm mỹ của mình.
Nhưng đối với Kiều Ngâm mà nói thì không phải như vậy, ngược lại cảm thấy Trác Thân này sẽ đối với mình tạo thành uy hiếp.
- Trác tiên sinh và Đàm tiên sinh thân thiết đến mức nào?
- Cái này…
Mạc Chi Dương lại lộ vẻ khó xử, thêm tiền, mau thêm tiền!
Kiều Ngâm không nói hai lời đem chiếc bông tai khác tháo xuống ném cho cậu, dù sao cô cũng không thiếu.
- Nói đi.
- Những người khác tôi không biết, nhưng có một lần tôi đến quét dọn buổi sáng, liền nhìn thấy Đàm tiên sinh từ phòng Trác tiên sinh đi ra, liền đi mất.
Mạc Chi Dương cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, quả nhiên đen đến mức có thể nhỏ ra nước.
Hệ thống lắng nghe, lập tức phỉ nhổ: “Cậu có chắc người cậu đang nói không phải là bản thân mình đi?”
Kiều Ngâm trầm mặc, thực ra cô không thích ba của Tôn Nhiên chút nào nên hai bên gia đình cũng không nhắc đến chuyện này, thời điểm anh ta kết hôn, mình cũng tặng quà chúc phúc.
Nhưng cô thích Đàm Tổng a, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy anh ấy rất hợp với mình, Tôn Hân lịch sự văn nhã, cũng không phải là người mà cô yêu thích, nhưng Đàm Tổng lại rất phù hợp với tiêu chuẩn nội tâm của cô.
Cho nên, sau khi gặp qua Đàm Tổng một lần ở Tôn gia, liền có ấn tượng tốt về anh.
Nghe xong con thỏ này nói, Kiều Ngâm biết mình đã gặp phải đối thủ, liền tháo nhẫn trên tay ném cho cậu.
- Tôi muốn cậu làm một chuyện cho tôi.
- Được!
Mạc Chi Dương cảm thấy bản thân thu được tiền thì sẽ phải giúp đỡ người khác tiêu tai, vô cùng vui vẻ tiễn Kiều Ngâm đi, sau đó nhìn mấy thứ ánh vàng trong tay.
- Thật tốt, chuyên gia kiếm tiền, chờ đến tương lai Tiểu Nhiên muốn cưới vợ, mình sẽ coi như sính lễ mà gửi qua.
Vừa rồi hệ thống đã hiểu rõ hơn về sự vô liêm sỉ của ký chủ.
- Tôi nghĩ cậu nên coi nó như của hồi môn đi.
- Phi.
Mạc Chi Dương cất đồ trang sức đi, mới nhớ tới nhiệm vụ, cảm thấy hai ngày qua mình đã chậm trễ.
- Giá trị động tâm bao nhiêu?
- Ồ, giá trị động tâm là 51.
Cũng không hiểu tại sao, khi hệ thống nhắc đến chuyện này, vậy mà thở dài.
Có chút nhanh, tức là nhiệm vụ đã qua một nửa thời gian, chuyện tốt này xảy ra quá đột ngột, Mạc Chi Dương nghi ngờ hệ thống bày ra.
- Tại sao lại là 51? Lúc trước không phải chỉ có mười mấy sao?
- Tối hôm qua, các cậu.... Sau khi Đàm Tổng nhìn thấy cái đuôi của cậu ló ra, giá trị động tâm tăng còn nhanh hơn huyết áp, tôi thấy cậu sảng khoái nên tắt âm báo, cũng không thể một bên thao, một bên nói giá trị động tâm đi?
- Tuy rằng tôi chỉ là một số hiệu, nhưng cũng có tôn nghiêm!
Đây là lần đầu tiên Mạc Chi Dương cảm thấy hệ thống nói đúng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
- Lần sau, bất kể như thế nào, mày vẫn phải nói cho tao.
- Biết rồi.
Lên lầu tắm rửa một chút, sau khi Mạc Chi Dương xuống dưới, bọn họ đã quay lại, kêu quản gia đưa Tiểu Nhiên đi tắm rồi tranh thủ ra bên ngoài phòng hút một điếu thuốc.
Ở sân sau trang viên có mấy cây hoè lớn, giữa cây có một bộ bàn ghế đá, Mạc Chi Dương ngồi trên ghế đá hút thuốc, hôm nay trăng không sáng lắm, gió thổi qua mang theo nỗi buồn.
- Cậu chuyển sự chú ý của Kiều Ngâm sang Trác Thân, thực sự không sao chứ?
Hệ thống vẫn có chút lo lắng.
Mạc Chi Dương hút một hơi thuốc, tay phải đặt lên bàn đá.
- Yên tâm đi, tao tin tưởng vào cốt truyện cũng tin vào Trác Thân, nếu Kiều Ngâm đối với hắn ta động thủ, đó sẽ là người tặng đầu tiên, về phần thỏa thuận giữa tao và Kiều Ngâm, cô ta muốn biết sự tình xảy ra giữa Trác Thân và Đàm Tổng, vậy tao sẽ cho a, sau đó thu tiền.
- Nhưng mà, người ở bên cạnh Đàm Tổng chính là cậu.
Hệ thống ngốc nghếch này ở cùng cậu lâu như vậy, còn chưa học được thông minh lên một chút, Mạc Chi Dương khảy tàn thuốc.
- Nhưng mà cô ấy không có hỏi ta và Đàm Tổng a.
Lúc này hệ thông mới hiểu được, không hổ là ký chủ.
Hai người đang nói về chuyện Trác Thân, hắn ta liền theo mặt cỏ đi tới.
- Cậu vậy mà hút thuốc.
Xa xa nhìn thấy sương khói bay lên, Trác Thân có chút khó tin, nhưng khi đến gần, thật sự nhìn thấy điếu thuốc đã châm trong tay rồi mới hỏi.
Mạc Chi Dương nhìn hắn ta ngồi xuống vị trí bên tay trái mình.
- Hôm nay dẫn Tiểu Nhiên ra ngoài thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?
- Không có, nhưng thoạt nhìn một con thỏ ngoan ngoãn như cậu, tại sao lại hút thuốc?
Trác Thân nói xong cúi người muốn đoạt lấy điếu thuốc.
Thấy hắn ta muốn cướp, Mạc Chi Dương nháy mắt chuyển sang bên phải, hù nhẹ một tiếng.
- Ai cần anh lo!
Trác Thân cũng thu tay lại, ngồi xuống.
- Tôi tin rằng Đàm tiên sinh đã nói với cậu rồi, hai tháng nữa, sau khi chúng ta nắm được chứng cứ kỹ càng, bên kia sẽ thu lưới, có khả năng tôi phải rời đi hai ngày, còn Tiểu Nhiên, liền giao cho cậu.
- Nhóc cũng là nhiệm vụ của tôi, có phiền phức ở đâu?
Mạc Chi Dương hút một ngụm thuốc, điếu thuốc đã cháy một nửa, mùi không nặng, là thuốc lá nữ sĩ.
Không biết tại sao, nhìn một con thỏ rất đáng yêu đang hút thuốc, có chút tương phản nhưng không có chán ghét, Trác Thân nhớ tới chuyện lúc sáng.
- Cậu và Đàm Tổng?
“Oh yo? Chính chủ là tới dò thám quân tình?”
Mạc Chi Dương không hề che giấu, từ ý nghĩa nào đó, hắn ta với cậu là tình địch, cho nên hào phóng thừa nhận.
- Đúng vậy, tối hôm qua chúng ta ở cùng nhau.
Quả nhiên, trong mắt Trác Thân hiện lên một tia thất vọng, không ngờ rằng con thỏ nhỏ mà hắn ta nhìn trúng, vậy mà lại thực sự bị người khác ăn luôn.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, Mạc Chi Dương nhướng mày: “Biết khó mà lui đi? Hừ! Anh đừng mơ tưởng đoạt nam nhân cùng bạch liên hoa.”
Đàm Tổng vốn dĩ muốn ra ngoài nhìn xem con thỏ nhỏ ở đâu, nhưng lại nghe quản gia nói cậu đi ra sân sau, nên liền đi qua nhìn xem, kết quả vậy mà con thỏ nhỏ lại cùng người đàn ông khác trò chuyện thật vui vẻ.
Trong nháy mắt trái tim rơi vào trong lọ giấm, đi tới, môi hơi mím lại.
- Các người đang làm cái gì?
- Đang nói về Tiểu Nhiên.
Mạc Chi Dương nói, cố ý di chuyển sang bên phải để phát tín hiệu, quả nhiên, Đàm Tổng thật thuận thế ngồi bên cạnh mình.
Mạc Chi Dương liếc nhìn vẻ mặt của Trác Thân, vẻ mặt của hắn ta thật vi diệu, hút một ngụm thuốc: “Nhìn đi, hắn là người đàn ông của ông đây.”
Động tác giữa bọn họ dường như không phải một sớm một chiều, chẳng lẽ con thỏ nhỏ này thực sự thích hắn sao? Trác Thân trong lòng rối rắm lên: “Rốt cuộc là quân tử thì không nên đoạt người của người khác, hay là dũng cảm theo đuổi một chút? Một con thỏ dễ thương lại thích giương nanh múa vuốt này, rất khó gặp.”
Ngay cả hành động hút thuốc cũng khiến tim người ta ngứa ngáy.
Hắn ta, vậy mà nhìn vợ hắn?
Đàm Tổng nuốt không trôi ngụm khí này, hơi nghiêng người sang một bên, chắn tầm nhìn của hắn ta.
- Trác tiên sinh, thời gian không còn sớm, cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả rồi.
Đồ chó chết tiệt, anh vậy mà còn quan tâm đến hắn ta? Tay đang kẹp điếu thuốc của Mạc Chi Dương hơi siết chặt một chút, nhưng sau đó lại buông ra, phụ hoạ nói.
- Đúng vậy, hôm nay anh đã rất vất vả.
“Tại sao Dương Dương lại quan tâm đến hắm ta? Trái tim tôi thật chua xót và ghen tị! Mình cũng rất vất vả a! Mình cũng muốn Dương Dương quan tâm, làm sao có thể chỉ quan tâm đến con mèo hôi hám này.”
Trác Thân nhìn thấy vẻ mặt của Đàm Tổng càng ngày càng lạnh, sau đó lại nhìn con thỏ nhỏ cười đến thật đơn thuần, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, đứng lên.
- Có chút mệt mỏi, tôi trở về nghỉ ngơi trước.
Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, luôn cảm thấy nếu đi chậm một bước, sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Ngay khi người này rời đi, đột nhiên còn lại có hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Mạc Chi Dương nhìn thấy thuốc đã cháy hết, lại tự mình châm một điếu khác, làm trò trước mặt Đàm Tổng mà hút, chủ động phá vỡ sự im lặng.
- Hôm nay không có chuyện gì, đúng không?
- Ừ, hôm nay anh rất mệt.
Hắn rất mệt, cho nên phải quan tâm hắn, Đàm Tổng nói xong, vươn cánh tay ôm lấy eo cậu: “Mau quan tâm đến anh.”
- Chà, thật vất vả.
Mạc Chi Dương cầm điếu thuốc hút một hơi, quay đầu lại phát hiện hai người thật sự rất gần nhau, gần đến mức đếm được lông mi hắn.
Cầm lòng không đậu duỗi tay phải ra vuốt ve lông mày hắn, người này trở thành bộ dáng như thế nào, ánh mắt hắn nhìn cậu vẫn luôn như thế này, không hề thay đổi.
Trượt từ lông mày xuống chóp mũi, ngẩng đầu lướt ngang qua da, sau đó từ từ tiến đến môi, đột nhiên có ý xấu đưa tàn thuốc lên môi hắn.
- Sẽ hút thuốc chứ?
Đàm Tổng không biết hút thuốc, nhưng lúc này có thể thử, vì vậy mở miệng, ngậm lấy điếu thuốc đột nhiên hút một ngụm.
Lợi dụng lúc này, Mạc Chi Dương đột nhiên cúi người, dùng miệng chặn khói trong miệng hắn, ngăn khói bay ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Dương Dương chủ động, Đàm Tổng thật phấn khích đem cậu ấn vào lòng ngực, phản thủ thành công, cùng cậu dây dưa.
Thật lâu sau, hai người mới buông ra, Mạc Chi Dương toàn thân mềm nhũn thành một vũng nước suối, dựa vào bả vai hắn thở hổn hển, tay kẹp điếu thuốc vẫn còn đặt trên vai trái của hắn.
- Em…
Đàm Tổng dùng cằm cọ lên gương mặt cậu, nhẹ giọng hỏi một câu.
- Em chỉ có thể nhìn anh, quan tâm anh, không được để ý tới bất luận một người nào khác, được không?
Yêu cầu bá đạo như vậy lại được nói ra bằng thanh âm trầm thấp và gợi cảm khi vừa mới hôn môi của Đàm Tổng, lại không khiến người chán ghét ghê tởm.
Mạc Chi Dương đưa điếu thuốc lên miệng, hít sâu một ngụm, hướng lỗ tai hắn phun ra vòng khói, một từ nhẹ nhàng, theo làn khói bay vào tai Đàm Tổng.
Khoé miệng Đàm Tổng cong lên.
Không thể không thừa nhận, mới vừa rồi Mạc Chi Dương có chút lo lắng, không phải sợ Trác Thân, mà là có chút lo lắng cốt truyện, cho nên mới cố ý dụ dỗ, dụ dỗ muốn củng cố quan hệ tình cảm với hắn.
Một nụ hôn, một lời nói tốt, là có thể đem Đàm Tổng gắt gao ăn, Trác Thân, hắn ta dùng cái gì để đấu với tôi? Ngay cả khi hắn ta là người tương xứng trong cốt truyện, người đàn ông của ông đây chính là của ông đây.
Ở góc thành thị khác, một người đàn ông gầy gò bị năm tên cường giả chặn đường, mũi bầm dập, mặt mũi sưng vù, đang cầu xin tha.
- Ngũ gia, Ngũ gia, tôi thật sự tìm được con thỏ đó.
Nghe thấy con thỏ đã được tìm thấy, một người đàn ông trung niên dáng người khoảng năm mươi mập mạp từ trong bóng đen đi ra, trên tay kẹp điếu xì gà.
- Tìm được rồi?
- Tôi có thể đưa ngài đi tìm cậu ta, Ngũ gia tôi không dám lừa ngài.
Đan Tuyền cố nén đau mà nói.
- Tìm được cậu ta ngài muốn chơi thế nào đều tùy ngài.