Xuyên Đến Văn Niên Đại BL, Trở Thành Vợ Của Phản Diện Ác Độc

Chap 12

 

12,

Bánh kem là loại cổ điển, kem là kem thực vật.

Ngọt ngọt, có chút cứng.

Những cây nến bên trong là những cây nến nhỏ, màu sắc sặc sỡ.

Tôi cắm một cây.

Vì đây là lần đầu tiên tôi có sinh nhật.

Khi sinh ra, vì cơ thể khiếm khuyết nên tôi bị bỏ lại ở trại trẻ mồ côi.

Ở trại trẻ mồ côi không có sinh nhật.

Tôi không có sinh nhật.

Người có sinh nhật là Trình Niên.

Tôi hít hít mũi, nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện.

Tôi muốn tiết kiệm tiền để phẫu thuật.

Tôi muốn trở thành một người bình thường.

Đây là ước nguyện năm mới của tôi mỗi năm.

Và lần này, nó trở thành ước nguyện sinh nhật.

Dưới sự chứng kiến của mẹ Tống và Tống Viễn Sơn, tôi thổi tắt nến.

Khói mờ ảo mang theo ước nguyện của tôi bay lên trời, gửi đến các vị thần.

Buổi tối, Tống Viễn Sơn ôm tôi, khẽ hỏi: "Ước nguyện gì thế?"

Tôi kể thật.

Tống Viễn Sơn ôm chặt tôi, như đang nói, lại như đang thề: "Ừ, rất nhanh sẽ thành hiện thực thôi."

Tôi cười: "Cần rất nhiều tiền đấy."

Tống Viễn Sơn nói: "Anh kiếm tiền là để tiêu cho em mà."

"Anh có thể kiếm, em cũng phải tiêu nhiều vào, nếu không thì đàn ông của em sẽ không có động lực."

Tôi quay người lại, đặt một nụ hôn lên má Tống Viễn Sơn.

"Cùng kiếm, chúng ta cùng tiêu."

Tống Viễn Sơn siết chặt cánh tay, giọng trầm thấp: "Được."

Đêm đó, tôi nằm trong vòng tay của Tống Viễn Sơn, ngủ một giấc thật ngon.

Vài ngày sau, Tống Viễn Sơn đột nhiên nói muốn dọn dẹp đồ đạc.

Mẹ Tống thắc mắc.

Tống Viễn Sơn giải thích: "Con nhờ bạn xây một nhà máy may ở Bắc Kinh, mua một căn nhà, chúng ta đến Bắc Kinh sống."

Mẹ Tống: Khá là đột ngột đấy.

Nhưng bà vẫn tin tưởng con trai vô điều kiện, nhanh chóng đi dọn hành lý.

Tôi cũng muốn đi dọn, nhưng bị Tống Viễn Sơn kéo lại: "Mang theo đồ quý giá, còn lại đến đó mua lại."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mắt long lanh nhìn Tống Viễn Sơn.

Tống Viễn Sơn nắm lấy cổ tay tôi, cười: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

"Trong tay anh còn tiền không?"

Mở nhà máy may, còn mua cả nhà.

Vậy Tống Viễn Sơn còn tiền không?

Tôi lo lắng.

Tống Viễn Sơn nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhéo tôi một cái: "Có tiền, đừng lo linh tinh nữa, anh đưa em đi hợp tác xã mua đồ ăn, đi tàu hỏa mất một ngày một đêm đấy."

Tôi ngoan ngoãn bị Tống Viễn Sơn kéo đi, chào mẹ Tống một tiếng rồi ra cửa.

 

back top