17,
Ngoại truyện Tống Viễn Sơn.
Cuộc sống của tôi cứ như được lập trình sẵn.
Mỗi ngày đều theo một khuôn mẫu.
Giống như một con rối bị giật dây.
Linh hồn tôi bị nhốt trong một cái hộp đen, còn cơ thể tôi thì lao động một cách máy móc.
Cho đến một ngày, tôi nghe thấy một giọng nói kỳ lạ.
Giọng nói non nớt, trong trẻo của một thiếu niên.
Cứ như thể nó đến từ bên ngoài thế giới này.
Trống rỗng và hư ảo.
Tôi nghe thấy cậu ấy nói, phản diện thật đáng thương.
Ai là phản diện?
Tôi không biết, giọng nói đứt quãng, lúc có lúc không.
Mỗi lần nó xuất hiện, cơ thể và linh hồn tôi dường như được hít thở tự do trong chốc lát.
Vì thế, ước nguyện trong lòng tôi từ việc thoát khỏi cuộc sống hư ảo trở thành mong chờ giọng nói đó xuất hiện.
Giọng nói không phải ngày nào cũng xuất hiện.
Hai ngày rồi ba ngày.
Dần dần, tôi biết được nhiều điều từ giọng nói đó.
Ví dụ như chủ nhân của giọng nói tên là Trình Niên, là một học sinh cấp ba.
Cuộc sống hàng ngày của cậu ấy rất đơn giản, chỉ có học, học và học.
Và bị bắt nạt.
Trong một đêm rất đỗi bình thường, tôi đang chăn bò trên sườn núi.
Tôi nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của cậu ấy.
Cậu ấy nói cậu ấy sắp rời đi rồi.
Tôi nghe thấy tiếng máu nhỏ giọt.
Tôi hoảng loạn, giật đứt sợi dây trói buộc trên người, cố gắng hét lên với bầu trời đầy sao.
"Không có gì là khó cả! Chỉ cần còn sống, thì không có gì là khó cả."
Cả thung lũng vang vọng câu nói này.
Tôi không ngừng hét lên.
Cho đến khi kiệt sức, tôi nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc và bình ổn đó.
Và thế giới này vì sự không tuân theo quy tắc của tôi mà chìm vào bóng tối suốt đêm.
Không, không phải thế giới chìm vào bóng tối, mà là tôi đã chìm vào bóng tối.
Giọng nói của Trình Niên tôi không thể nghe thấy nữa.
Tôi bị tất cả mọi người lãng quên.
Linh hồn tôi bay lơ lửng trong không trung, còn cơ thể tôi thì làm theo những gì đã được lập trình sẵn một cách máy móc.
Cho đến khi kết hôn, bị lừa, ly hôn, phá sản, tự sát, hoàn thành một loạt cốt truyện thuộc về tôi.
Tôi mới có thể được giải thoát.
Tôi trôi nổi trong hư không, lặng lẽ chờ đợi cái chết.
Cho đến ngày này, người vợ trong sách, Trình Niên, từ chối ngủ chung phòng với tôi.
Cậu ấy đã không làm theo kịch bản.
Giọng nói không còn sắc bén như Trình Niên ban đầu, mà là giọng nói quen thuộc đó.
Cậu ấy đã đến rồi sao?
Tôi trở về với cơ thể của mình.
Phát hiện ra mình không còn là một con rối bị giật dây nữa.
Tôi có thể tự do hành động, cười vang.
Trình Niên đã đến.
Tôi cũng sống lại rồi.
Trình Niên đến với cơ thể của chính mình.
Không phải là cơ thể dơ bẩn của Trình Niên trong sách.
Mỗi đêm, tôi sẽ lặng lẽ mở cửa, mượn ánh trăng để ngắm nhìn khuôn mặt này của Trình Niên.
Thật đẹp.
Tôi sẽ lén lút vén chăn, nhìn đóa hoa kia.
Để xác nhận đây chính là Trình Niên của tôi.
Ngày này qua ngày khác.
Tôi biết cốt truyện, đương nhiên biết cách làm giàu.
Tôi muốn nhanh chóng có tiền.
Nhanh chóng được chạm vào Trình Niên của tôi.
Tôi tìm những người bạn học cũ, nhờ họ vận chuyển một đống quần áo từ phương Nam về.
Quần áo bán rất chạy.
Đêm đó, cơ thể dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, được tôi phủ kín dấu vết.
Trình Niên không nhận ra.
Nhưng mẹ tôi thì nhận ra.
Nhưng thì sao chứ?
Đây là vợ của tôi.
Rất nhanh sau đó, tôi kiếm đủ mười vạn.
Tôi cũng được như ý nguyện mà nếm được vị của Trình Niên.
Ngọt.
Ngọt như kẹo mạch nha ngày xưa, ngọt từ đầu đến cuối.
Trình Niên chủ động thú nhận, cậu ấy không phải Trình Niên.
Tôi ôm cậu ấy vào lòng, không để cậu ấy thấy được sự cố chấp của tôi.
Cậu ấy chính là Trình Niên của tôi.
Vị thần nhỏ của tôi.
Vị thần nhỏ cứu đời cứu người.
Tôi đưa Trình Niên đến Bắc Kinh.
Không có lý do đặc biệt gì, chỉ đơn giản là không muốn cậu ấy gặp Tống Hạo.
Tôi mua tứ hợp viện tặng cho cậu ấy.
Tôi biết giá trị tương lai của căn nhà này.
Tôi muốn dùng tương lai để trói chặt Trình Niên.
Cậu ấy đến một cách đột ngột.
Tôi không biết liệu cậu ấy có ra đi cũng đột ngột không.
Thế nên tôi bắt đầu đi viếng thăm các ngôi chùa trên khắp cả nước.
Cầu xin vị thần nhỏ của tôi đừng rời đi.
May mắn là hương tôi thắp rất nhiều, vị sư thầy nói vị thần nhỏ sẽ không rời đi.
Cậu ấy đến là vì tôi.
Tôi tin, và lại quyên góp một khoản tiền lớn.
Đúng vậy, cậu ấy đến là vì tôi.
Tôi không chết, cậu ấy sẽ không thể rời đi.
Không thể rời đi.