2,
Nghe tiếng cuốc đất thình thịch, tôi nằm trên giường nghĩ về cốt truyện gốc.
Đây là một cuốn tiểu thuyết niên đại Boylove.
Nhân vật chính công, Tống Hạo, là sinh viên đại học duy nhất trong làng.
Sau khi rời khỏi làng, cậu ta quen và ở bên thiếu gia nhà họ Tần ở Bắc Kinh, hai người liên thủ từng bước đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Còn tôi, cùng tên cùng họ với Trình Niên, là một pháo hôi nhỏ trong sách, cũng là chồng cũ của phản diện Tống Viễn Sơn.
Tống Viễn Sơn năm ba tuổi, bố anh vì cứu một đứa trẻ bị ngã xuống nước mà qua đời, từ đó anh sống nương tựa vào mẹ.
Sau khi thi đỗ đại học, vì muốn chăm sóc mẹ ốm, anh đã nghỉ học.
Là người đàn ông chân chính nhất cả cuốn sách.
Tiếc thay lại gặp phải một đối tượng như Trình Niên.
Trình Niên trong nguyên tác ngưỡng mộ nhân vật chính công, dùng tiền của phản diện để giúp nhân vật chính công lên đại học.
Cuối cùng vì ghen tị với chính cung của nhân vật chính công mà hãm hại nhân vật chính thụ, bị ném xuống biển cho cá ăn.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài. Ở thế giới thực, tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Kết quả xuyên sách rồi, vẫn là một đứa mồ côi.
Lại còn là xuyên cả người.
Mang theo cả bí mật của tôi đến đây.
Tôi kẹp chặt hai chân, vùi mặt vào chăn, hít một hơi thật sâu.
Phải làm sao bây giờ?
Tại sao chồng lại cứ phải là Tống Viễn Sơn chứ?
Tôi nên đối mặt thế nào đây, nếu anh ta biết cơ thể tôi bị dị dạng, anh ta sẽ làm gì?
Tống Viễn Sơn.
Tôi lẩm nhẩm cái tên đã gắn liền với tuổi dậy thì của mình, rồi chìm vào giấc ngủ.
Hoàn toàn không biết rằng cánh cửa đã lặng lẽ bị đẩy ra.