9,
Tiếc là, hình phạt không đến.
Tôi nhận được một cái ôm ấm áp.
Tống Viễn Sơn ôm chặt lấy tôi, giọng nói đầy vẻ vui mừng không thể kiềm chế.
Anh nói: "Trình Niên, cậu thật sự là một bảo bối."
Từng chữ từng chữ tôi đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì tôi lại không biết ý nghĩa là gì.
Cằm tôi bị ép gác lên vai Tống Viễn Sơn, tôi bối rối hỏi: "Ý gì cơ?"
Chết tiệt, Tống Viễn Sơn sẽ không bán tôi đi chứ?
Bán cho phòng thí nghiệm, để nghiên cứu sao?
Tôi sợ hãi đến mức lưng ứa mồ hôi lạnh.
Tống Viễn Sơn buông tôi ra, nâng mặt tôi lên, nói: "Nghĩ gì thế?"
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tống Viễn Sơn dùng lực không nhẹ mà nhéo má tôi, cười khẽ một tiếng.
Tôi còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của tiếng cười đó, đã bị anh ta đè xuống một lần nữa.
Lần này, tôi không giãy giụa.
Mà Tống Viễn Sơn cũng không cho tôi sức để giãy giụa.
Cơ thể đã khô cằn lâu ngày không gặp mưa này, trong đêm nay đã được đón cơn mưa của riêng mình.
Và tôi cũng vì cơn mưa đột ngột này mà khóc ròng rã cả đêm.
À không, một đêm cộng thêm nửa buổi sáng hôm sau.