11
Vé tàu bảy giờ sáng.
Do dự một lúc, tôi mua thêm vé cho Tống Hiên, đưa cậu ấy về quê.
Cậu nhóc này đáng thương, cũng rất ngoan.
Trên đường đến nhà ga, cậu ấy ngoan ngoãn xách hành lý giúp tôi, trên người vẫn mặc chiếc áo cũ không vừa.
“Về đến nơi, tôi sẽ đưa cậu đi mua vài bộ quần áo, cắt tóc.”
“Cảm ơn anh.”
Cậu ấy rất yên tĩnh.
Vì không mua được vé trước, lên tàu mới mua thêm nên không có chỗ ngồi.
Cậu ấy yên lặng đứng ở khu vực hút thuốc của tàu.
Ánh mắt theo đoàn tàu đang di chuyển với tốc độ cao nhìn ra ngoài cửa sổ, sự hiện diện rất mờ nhạt, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi tàu chạy qua ba ga, tôi nhận được điện thoại của Tầm Dã.
Tôi không nghe máy.
Em ấy lại gọi đến.
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, có vẻ như tôi không nghe máy thì em ấy sẽ không chịu bỏ cuộc.
“Alo.”
Sau khi nghe máy, đối phương lại im lặng.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của nhau.
Năm giây sau.
Tôi cúp điện thoại.
Tầm Dã lại gọi đến.
Lại bị tôi gác máy.
Lần này tôi chặn số em ấy, em ấy lại đổi số khác.
Sau đó, tôi dứt khoát tắt nguồn.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tầm Dã thậm chí đến giờ vẫn chưa phát hiện ra đồ của tôi trong nhà đã biến mất.
Cũng phải.
Đồ của tôi vốn dĩ cũng không nhiều.
Dù đã lấy hết đi, căn phòng vẫn đầy đủ, không nhìn ra sự khác biệt là bao.